Quả thật, lời ba dặn không sai: nhất định phải tránh xa lính gác.
Cô làm việc cho bà Lý đã hơn tháng rưỡi, đây là lần đầu tiên gặp người đàn ông đó, mong rằng anh chỉ là khách qua đường chứ không phải cư dân ở đây, nếu không thì đến chỗ này cũng chẳng dám làm việc tiếp.
Gặp lính gác, tâm trạng vui vẻ của Khúc Đường phút chốc bay biến, đến cả ba chú chó xù cũng không thể làm cô khá lên nổi.
Cô mặt ủ mày chau, dựa vào ba con chó nhà Thời Hi, lần lượt đeo vòng cổ cho chúng thì trên đầu chợt vang lên một giọng nói trầm ấm và quen thuộc.
“Khúc Đường.”
“Vâng?” Khúc Đường ngẩng lên, đối diện Thời Hi chỉ cách mình ba bước chân.
Thời Hi vẫn tuấn tú như trong ký ức.
Khúc Đường vốn rất ít khi gặp Thời Hi. Cho dù có vô tình trông thấy, khoảng cách giữa họ cũng không dưới mười mét, dù sao cô chỉ là người trông chó, làm sao có thể gần gũi chủ nhân của cả tòa trang viên này được. Nhưng điều đó chẳng hề ngăn cản cô lặng lẽ ngắm nhìn Thời Hi mỗi khi có dịp.
Dùng từ "xinh đẹp" để miêu tả một người đàn ông có lẽ là quá đỗi kỳ lạ, nhưng với Thời Hi thì lại hoàn toàn chính xác. Làn da hắn trắng trẻo và sạch sẽ như sứ quý, ngũ quan thanh tú, từng đường nét gương mặt nhu hòa tựa như được gọt giũa tỉ mỉ. Đẹp đến mức khiến người ta phân vân, chẳng rõ là thật hay mơ, mà mọi cử chỉ, ánh mắt lại chẳng mang chút nữ tính nào, trái lại sự ôn nhu trong hắn như được Chúa trời ban tặng, vừa đủ dịu dàng, vừa đủ cương nghị, không thừa cũng chẳng thiếu.
Khúc Đường còn nhớ rất rõ lần đầu nhìn thấy Thời Hi. Khi ấy chỉ cần nhìn thoáng qua gò má hắn, cô đã không kiềm nổi mà quên cả hô hấp.
Khi ấy trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất: "Người này đẹp thiệt chứ, là người thật sao?"
Nghĩ lại thì thật nực cười nhưng Khúc Đường cũng không thể phủ nhận, nhan sắc của Thời Hi quả thực có tính sát thương quá lớn, đến nỗi một người vốn chẳng quan tâm đến ngoại hình như cô cũng phải gục ngã.
Yêu cái đẹp vốn là bản năng của con người mà đúng không?
Nhưng giờ phút này, khi Thời Hi đứng ngay trước mặt mình, Khúc Đường lại cảm nhận được rõ ràng một điều: đôi khi một người đàn ông quá đẹp cũng là một loại áp lực. Đối diện nhan sắc ấy, Khúc Đường thấy mình như hứng chịu cả vạn lần tấn công trực diện.
Một lính gác đã đủ áp đảo, nay lại còn thêm "bạo kích nhan sắc", Khúc Đường thật sự không chống đỡ nổi.
Cô lập tức lùi lại vài bước, kéo xa khoảng cách, khép mi, cúi đầu, ngoan ngoãn chào: “Thiếu gia.”
Sau tận thế, xã hội loài người vốn đã giải thể, nay lại bị Bạch Tháp, các thế gia và hội trưởng lão phân chia quyền lực. Dần dần lễ nghi tôn ti tựa như thời cổ đại lại sống dậy.
Nhà họ Thời là một trong tam đại thế gia, mà đường ca của Thời Hi cũng chính là nam chính nguyên tác. Khúc Đường, một người bình thường lại làm thuê ở nhà họ Thời, tự nhiên phải giữ phép tắc, biết thân biết phận.
Cúi đầu, đứng yên, trong mắt Thời Hi chỉ thấy đỉnh đầu bù xù của cô gái nhỏ.
Trong lòng Thời Hi bất giác ngứa ngáy, đầu ngón tay siết nhẹ, cố dằn lại cảm giác lạ lẫm đang len lỏi.