Dẫn Đường Xinh Đẹp Bị Nhóm Lính Gác Đuổi Theo Không Bỏ

Chương 3

Trước Sau

break

Dù sao thì tinh thần thể của chính mình dường như cũng rất thích cô ấy.



Đối mặt với mức lương gấp ba, Khúc Đường cũng đành xấu hổ mà ở lại.

Cô đoán chắc Thời Hi chưa nhận ra điểm gì khác lạ ở mình, bởi sau lần bị sói đen quật ngã ấy, cô chưa từng gặp lại Thời Hi hay tinh thần thể của hắn lần nào.

Xem ra vẫn còn có thể "cẩu" thêm một thời gian nữa.

Công việc ở nhà họ Thời vô cùng đơn giản: mỗi ngày chỉ cần dắt chó đi dạo hai lần, sáng tám giờ, chiều sáu giờ, mỗi lần một tiếng; còn lại toàn bộ thời gian, Khúc Đường tự mình sắp xếp.

Nhờ vậy, ngoài việc ở nhà họ Thời, Khúc Đường còn làm thêm hai công việc nữa: dạy kèm cho học sinh ŧıểυ học và chăm sóc một bà lão bị liệt hai chân. Tất cả đều linh động, trả lương theo giờ, quan trọng nhất là hầu như không phải tiếp xúc với lính gác, mức độ an toàn được đảm bảo tối đa.

Ban đầu Khúc Đường vốn định thôi công việc dắt chó ở nhà họ Thời, nhưng ai bảo lương cao quá làm gì, rốt cuộc giàu sang vẫn phải đánh đổi bằng chút liều lĩnh. Cô tính toán, chỉ cần trụ lại nhà họ Thời thêm hai tháng nữa thôi, số tiền lương gấp ba ấy cũng đủ cho cô ổn định mà tìm được việc mới phù hợp.

Tương lai phía trước thật đáng mong đợi, tâm trạng Khúc Đường phơi phới hẳn lên. Cô vừa ngân nga vừa giúp bà Lý chuẩn bị bữa tối, thu dọn bếp núc rồi chào tạm biệt:

“Bà Lý ơi, con về trước nhé, mai con lại đến.”

Trừ trường hợp đặc biệt, mỗi ngày Khúc Đường làm ở đây từ mười giờ sáng đến năm giờ chiều. Công việc cũng chỉ quanh quẩn cơm trưa, cơm tối, chuyện trò, chơi cờ với bà Lý, thỉnh thoảng đẩy xe lăn đưa bà đi dạo quanh khu, nhàn nhã mà không vất vả.

Bà Lý tự mình lăn xe ra mở tủ lạnh, lấy một quả táo đỏ rực đưa cho cô: “Con còn phải đi làm nữa mà, mang quả táo này ăn cho khỏe.”

“Không cần đâu ạ!” Khúc Đường xua tay từ chối, nhanh chân ra cửa thay giày, “Con về nhé, mai gặp lại bà sau ạ.”

Trong cái thế giới thực vật biến dị này, một quả táo bình thường đáng giá bằng cả ngày công, Khúc Đường thật không nỡ nhận. Mặt dày ăn cơm ở đây đã là cực hạn của cô rồi.

Rời khỏi nhà bà Lý, vào thang máy, Khúc Đường vừa đi vừa tính nhẩm khoản thu nhập tháng này, tính toán chi phí mua thêm nguyên liệu, đồ dùng thiết yếu. Chưa kịp cộng trừ xong thì thang máy bỗng dừng lại giữa chừng, cửa mở ra.

Bước vào là một người đàn ông.

Người ấy trông khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, dáng người rất cao, ít nhất một mét tám lăm, thân hình vạm vỡ, đứng trong thang máy chật chội như mang theo một sức ép vô hình.

Người ấy khoác lên mình một bộ đồ đen, tóc cắt gọn, vẻ ngoài tuấn tú nhưng sắc lạnh. Đặc biệt là đôi mắt màu lam lạ thường.

Đồng tử khác sắc, tám, chín phần là lính gác mà nhìn hơi thở gấp gáp, vẻ bồn chồn bất an kia, chắc là một lính gác đang cần được trấn an rồi đây.

Đây là lần đầu tiên Khúc Đường ở gần lính gác đến thế, cô không dám đánh cược vào hiệu quả của thuốc ức chế.

Cô khẽ dịch người nép vào một góc, cố gắng thu mình lại, chỉ cầu vị lính gác kia không để ý tới sự tồn tại của mình. Nhưng hình như thần may mắn chẳng đứng về phía cô.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc