Dẫn Đường Xinh Đẹp Bị Nhóm Lính Gác Đuổi Theo Không Bỏ

Chương 2

Trước Sau

break

May mắn là cô hiếm khi phải tiếp xúc gần với Thời Hi, chỉ tiếc Thời Hi mới thức tỉnh, tinh thần thể chưa ổn định, khá nhiều lần suýt nữa để linh thú của hắn chạm vào cô.

Phải nghỉ việc thôi, nhất định phải nghỉ việc.

Khúc Đường chủ động tìm quản gia nhà họ Thời xin nghỉ. Công việc của cô chỉ là trông ba chú chó, hoàn toàn có thể thay thế, quản gia cũng sảng khoái đồng ý, chỉ dặn cô đợi người mới đến tiếp nhận rồi hãy rời đi.

Khúc Đường không lấy đó làm khó nhưng cô không ngờ vòng vo mãi mà vẫn chẳng có ai đủ sức khiến cả ba chú chó đều thích.

“Chu quản gia à, thật sự tôi có việc gấp, có thể cho tôi nghỉ việc ngay hôm nay không ạ?” Đối diện với những ngày lo lắng mệt mỏi, Khúc Đường đã đủ kiệt sức.

Chu quản gia có chút khó xử: “Để tôi hỏi thiếu gia xem thế nào.”

“Vâng, làm phiền chú quá.”

“Đi cùng tôi nhé.”

Khúc Đường hơi do dự nhưng cũng không tiện từ chối.

Thời Hi đang bơi trong bể bơi nhà chính, quản gia bảo Khúc Đường chờ ngoài cửa rồi tự mình vào báo lại.

Khúc Đường mệt mỏi dựa lưng vào tường, tâm trí phiêu dạt đến tận đâu đâu.

Bỏ công việc này rồi, cô sẽ phải gấp rút tìm việc mới. Dù còn đủ thuốc cho nửa năm nữa nhưng ở cái thế giới tan hoang này, một người không có năng lực đặc biệt và không có quan hệ như cô muốn tìm việc lương cao thật sự là khó vô cùng. Nếu không đủ tiền mua nguyên liệu thì thuốc ức chế sẽ cạn kiệt mất thôi.

Thuốc hết, thân phận dẫn đường bại lộ, chẳng những bị ép phải thực hiện vô số nhiệm vụ trấn an mà còn bị Bạch Tháp truy cứu tội che giấu thân phận nunwax.

Càng nghĩ càng tuyệt vọng, khóe mắt chợt bắt gặp một bóng đen, Khúc Đường ngẩng đầu nhìn thì thấy một con sói đen to lớn ngồi thụp bên trong cửa, nghiêng đầu nhìn cô chăm chú.

Là tinh thần thể của Thời Hi.

Cả người Khúc Đường cứng đờ, cô đứng thẳng lên, từ tốn lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với con sói.

Con sói đen lập tức đứng dậy, tiến lại gần thêm hai bước, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy tò mò nhìn Khúc Đường.

Thời Hi vừa thức tỉnh thành lính gác, tinh thần thể tuy đã trưởng thành, nhưng ý thức vẫn ngây thơ, tràn đầy tò mò với mọi thứ.

Khúc Đường thấp giọng dỗ dành: “Ngoan nào, về chỗ đi.”

Sói đen chẳng những không quay về, ngược lại còn phóng tới chỗ Khúc Đường.

Không phải lần đầu nó nhìn thấy cô, lần trước thấy Khúc Đường cũng chỉ thấy cô chơi với ba chú chó trong vườn.

Nó cảm thấy Khúc Đường thật thơm, thật mềm, muốn lại gần làm nũng, chỉ tiếc nó ghét ba con chó kia nên chẳng có cơ hội. Giờ thì cô chỉ có một mình…

Sói đen phấn khích lao về phía Khúc Đường, hất cô ngã xuống đất, một mùi hương dìu dịu khiến nó thấy vô cùng dễ chịu, ùa thẳng vào khứu giác. Nó thoải mái rên ư ử, sau đó thè lưỡi liếʍ mặt và cổ Khúc Đường.

Quả nhiên là thơm và mềm thật.

Ôi, thích quá, thích chết mất thôi~

“Thiếu gia?”

Trong bể bơi, Chu quản gia ngạc nhiên không hiểu vì sao thiếu gia đột nhiên ngừng nói.

Thời Hi lấy tay che mũi miệng, mặt và vành tai dần nhuộm một tầng đỏ ửng. Ánh mắt hắn liếc về phía cửa bể bơi: “Thôi, để Khúc Đường ở lại đi. Nếu cô ấy thực sự muốn đi thì tăng lương cho cô ấy, đến khi nào cô ấy hài lòng thì thôi.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc