Dẫn Đường Xinh Đẹp Bị Nhóm Lính Gác Đuổi Theo Không Bỏ

Chương 1

Trước Sau

break


Khúc Đường xuyên qua thế giới này, vẫn là kiểu xuyên vào bụng mẹ.

Nhưng thế giới mà cô đến không giống những nơi bình thường mà giống như tận thế đã đi qua giai đoạn hỗn loạn, giờ chỉ còn lại những tàn tích được trật tự mong manh giữ gìn.

Ở đây, cỏ cây cũng có thể biến dị, dã thú cũng biến dị, tất cả thực vật, động vật từng biến dị đều được gọi chung là cơ biến thể. Nếu con người bị tấn công, nhiễm phải nguồn bệnh từ cơ biến thể, tỷ lệ nhiễm đủ cao thì chính họ cũng sẽ biến đổi.

Con người khi ấy, hoặc nói đúng hơn là tiến hóa theo hai hướng:

Một là lính gác, sở hữu ngũ quan siêu phàm, sức mạnh chiến đấu vượt trội, có thể tách ra một “linh thú” với hình dạng săn mồi làm tinh thần thể, tạo thành chiến đội, nhưng lại rất dễ rơi vào trạng thái mất kiểm soát; Hai là người dẫn đường, cộng cảm mạnh mẽ, tinh thần lực vượt trội, tinh thần thể lại là động vật ăn cỏ hoặc ăn tạp, có thể trấn an và làm dịu lính gác.

Lính gác và người dẫn đường đều do Bạch Tháp quản lý, nhưng theo thống kê mới nhất, số lượng người dẫn đường chỉ bằng chưa tới một phần trăm lính gác, mà tỉ lệ ấy vẫn không ngừng sụt giảm.

Khúc Đường đã đọc vô số sách nên chẳng lạ gì về thế giới của lính gác – người dẫn đường. Việc tiếp nhận điều đó với cô cũng chẳng khó, cái khó là mãi đến khi vô tư lớn lên đến tuổi mười, cô mới nhận ra mình xuyên vào… một cuốn ŧıểυ thuyết, lại còn là một cuốn ŧıểυ thuyết sắc mà chính cô từng đọc qua.

Trong thế giới ấy, người dẫn đường dùng cái ôm nhẹ để trấn an lính gác khi cường độ thấp, còn sự trấn an sâu sắc hơn thì phải hòa hợp thể xác. Nữ chính của nguyên tác gần như cả cuốn sách chỉ quanh quẩn với đủ loại nam thần, ôm ấp rồi cùng họ triền miên.

Tin tốt là Khúc Đường không phải nữ chính.

Tin xấu là năm mười ba tuổi, Khúc Đường thức tỉnh thành người dẫn đường.

Cứu với!

Không hề do dự, Khúc Đường chọn cách che giấu thân phận người dẫn đường.

Nhờ có ba là bác sĩ, cô dựa vào việc tiêm thuốc ức chế mà thuận lợi che giấu tới tận năm mười sáu tuổi. Nhưng đúng năm ấy, ba cô mở phòng khám đã tiếp nhận một bệnh nhân nhiễm nguồn sâu, người ấy phát bệnh ngay tại chỗ, ba mẹ cô không may bị liên lụy mà bỏ mạng.

Cũng may là ba cô đã sớm đề phòng, dạy cho Khúc Đường cách tự điều chế thuốc ức chế. Từ đó về sau mọi việc đều do cô tự mình lo liệu, chỉ tiếc là nguyên liệu ngày càng đắt đỏ, không còn ba mẹ nên Khúc Đường đành thôi học, ra ngoài làm thuê để kiếm sống.

Vì muốn tiện đường kiếm tiền nên cô dọn từ ngoại ô vào trung tâm thành phố, bươn chải sáng tối với đủ công việc.

Nhưng những gì cô đánh đổi cũng được đền đáp xứng đáng.

Cô bình an vượt qua tuổi mười tám, thậm chí còn tích trữ được thuốc ức chế dùng đủ nửa năm nữa. Chỉ có điều khiến cô lo lắng là vị khách hàng “dễ chịu” nhất, công việc lương cao nhất của cô - chủ nhân Thời Hi lại vừa thức tỉnh thành lính gác.

Trong mắt lính gác, người dẫn đường chẳng khác gì bạc hà đối với mèo vậy.

Thuốc ức chế chỉ khiến sức hút của người dẫn đường đối với lính gác yếu đi, chứ không hề che lấp hoàn toàn. Một khi tiếp xúc gần thì bí mật rất dễ bị lộ tẩy.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc