"Em ăn đi, em tên là Tô ŧıểυ Mạt? Anh gọi em là ŧıểυ Mạt được không?"
Lý Quân Chương gắp miếng thịt gà bỏ vào bát Tô ŧıểυ Mạt rồi cười về phía cô. Gương mặt đẹp trai dường như tỏa hào quang khiến Tô ŧıểυ Mạt lập tức choáng váng.
"Dạ..."
A a a! Mặt đỏ! Chắc chắn mặt mình đang đỏ!
...
Bữa cơm này dường như tràn ngập bong bóng màu hồng. Chu Linh Khôn thường xuyên gắp thức ăn cho Vương Văn Văn, ăn xong còn rút giấy lau miệng cho cô, chỉ thiếu nước ôm đút cơm, thật sự sến súa muốn chết.
Còn có Lý Quân Chương, ra tay cũng nhanh thật, mới một bữa cơm đã đánh vào lòng địch, thành công làm quen với Tô ŧıểυ Mạt, bạn thân của bạn gái Chu Linh Khôn, trao đổi số điện thoại, khiến người ta đau mắt.
Hai nam sinh còn lại thì khinh bỉ ra mặt.
Có bạn gái ghê gớm lắm à? Được thôi, thật sự ghê gớm, ít nhất trong bốn người, chỉ có Chu Linh Khôn có bạn gái, ba người còn lại đều là FA.
Cảnh Vương Văn Văn và Chu Linh Khôn ăn cơm ở nhà ăn bị rất nhiều người thấy, trong đó có cả Hứa Tòng Khê.
Anh không xông lên chất vấn, vì anh không có tư cách.
Trong lòng có chút đau, nhưng càng nhiều lại là ghen ghét, cùng với lòng chiếm hữu như ngọn lửa. Anh không thể cứ như vậy mà nhận thua, đối với Vương Văn Văn, cả đời này đều không thể từ bỏ!
Vì thế anh nghĩ ra một cách, Văn Văn của anh là người mềm lòng nhất.
…
Khi Vương Văn Văn nhận được cuộc gọi từ một số lạ, trong lòng có chút kỳ lạ. Có lẽ là quảng cáo rác?
Dù cô nghĩ vậy nhưng vẫn bắt máy, nhỡ đâu thực sự có việc cần tìm cô thì sao.
"Alo, xin hỏi bạn có quen biết Hứa Tòng Khê không?"
Đương nhiên là quen biết!
Nhưng Vương Văn Văn có chút không hiểu chuyện gì, người ở đầu dây bên kia là ai vậy?
"Đúng vậy, tôi quen biết Hứa Tòng Khê, anh ấy là học trưởng mà tôi có mối quan hệ rất tốt, có chuyện gì vậy?" Vương Văn Văn nghi hoặc hỏi.
"Cậu ta vì uống quá nhiều thuốc ngủ nên phải đưa vào bệnh viện, sau khi rửa ruột thì tình hình không ổn lắm, trong điện thoại của cậu ta chỉ có số của cô, cô có thể đến đây một chuyến được không?"
Vương Văn Văn sững người, điện thoại rơi xuống đất cũng không hay.
Cô trợn tròn mắt kinh sợ, sao lại có chuyện này xảy ra?!
Cô vội vàng nhặt điện thoại lên, hấp tấp hỏi: "Ở đâu! Phòng bệnh số mấy!"
Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, uống quá nhiều thuốc ngủ, Hứa Tòng Khê điên rồi sao?!
Vương Văn Văn ba chân bốn cẳng chạy đến bệnh viện, trong phòng bệnh, Hứa Tòng Khê với vẻ mặt tái nhợt đang ngủ, cô nhẹ nhàng bước tới, cau mày ngồi xuống mép giường.
Ngồi rất lâu, Hứa Tòng Khê cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt, anh nhìn Vương Văn Văn, nở một nụ cười yếu ớt.
"Văn Văn..."
Em đã đến rồi.
Chỉ cần em đến, anh đã thắng lợi một nửa. Cô gái của anh sẽ không tàn nhẫn đến vậy, hơn nữa... nếu cả đời này thực sự không thể ở bên Văn Văn thì chết cũng được.
Cuộc đời trước điên cuồng, cô đơn, vô vị, trống rỗng, anh không bao giờ muốn lặp lại một lần nào nữa. Nó còn khó chịu, còn tuyệt vọng hơn cả cái chết.
Cho nên, dù phải dùng cách cực đoan nào đi nữa, anh cũng muốn giữ Văn Văn ở bên cạnh!
"Học trưởng!"
Vương Văn Văn vừa tức vừa lo lắng: "Vì sao vậy, vì sao lại làm chuyện ngốc nghếch như vậy! Anh có biết làm vậy rất nguy hiểm không, anh suýt chút nữa đã không cứu được rồi!"
A, thật muốn điên mà!
"Văn Văn... đừng nóng giận."
Hứa Tòng Khê trông yếu ớt vô cùng, anh yếu ớt nắm lấy tay Vương Văn Văn: "Anh chỉ nhất thời quẫn trí thôi, Văn Văn, em đừng nóng giận, lần sau anh sẽ không như vậy nữa."
Lúc này, Hứa Tòng Khê trông cực kỳ nhỏ bé đáng thương, khiến lòng Vương Văn Văn chua xót không thôi, vội vàng nắm lấy tay anh như muốn truyền cho anh sức mạnh.