Đại Tạp Viện Năm 70, Lấy Chồng Ốm Yếu Làm Giám Đốc Nhà Máy

Chương 47: Đinh Đông Minh thật thà chất phác

Trước Sau

break

Thịnh Giai sang nhà bà ngoại, còn Thịnh Duệ thì sao lại không đi?

Thật ra Tô Khả cũng muốn hỏi thử.

Nhưng lời đến miệng rồi lại không nói ra.

Thịnh Duệ đang đi rửa tay, lát nữa sẽ quay lại, nhỡ đâu nghe được điều gì lại khiến thằng bé suy nghĩ lung tung. Thằng bé này nhạy cảm, lỡ lại nghĩ nhiều.

Sau này rồi cũng sẽ biết thôi.

Ăn tối xong, Thịnh Khải Huy bảo Thịnh Duệ về phòng phía bắc làm bài tập, còn anh và Tô Khả dọn dẹp bát đũa, như thường lệ, Thịnh Khải Huy vẫn là người rửa bát.

Đinh Đông Minh ở sân trước cũng bưng chậu đựng bát đũa qua cạnh bồn nước để rửa.

Bình thường, Đinh Đông Minh về nhà là phải lo chăm sóc bà mẹ liệt giường trước, thay giặt chăn đệm lấm bẩn, xong một hồi bận rộn mới được ăn cơm.

Thế nên hầu như hai người chẳng mấy khi chạm mặt.

Không biết sao hôm nay mà Đinh Đông Minh ăn cơm sớm, giờ này đã ra rửa bát rồi.

Thịnh Khải Huy và Đinh Đông Minh đều làm ở nhà máy cơ khí, nhưng một người ở xưởng hàn, một người ở phòng kỹ thuật, cách nhau khá xa, bình thường ở nhà máy cũng hiếm khi gặp mặt.

Thấy Đinh Đông Minh, trò chuyện mấy câu, Thịnh Khải Huy nói: "Cuốn Nguyên lý máy móc lần trước mượn của anh, tôi còn mười mấy trang chưa đọc xong, chắc phải trễ một chút mới trả được."

Đinh Đông Minh dùng tay ướt sũng nước rửa bát đẩy lại gọng kính đen, "Không sao, cậu cứ đọc tiếp đi, tôi cũng không cần dùng gấp. Bao giờ cậu đọc xong thì trả cũng được."

Nói xong chuyện sách vở, Thịnh Khải Huy làm như vô tình hỏi, "Anh Đinh, hôm nay anh về sớm vậy."

Đinh Đông Minh khựng lại một giây, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, lại đẩy gọng kính hai lần.

"Hôm nay tôi có chút việc, xin nghỉ ở nhà máy, buổi chiều về sớm một chút."

Khi nói câu này, tay rửa bát của Đinh Đông Minh hơi run, giọng nói cũng có chút căng thẳng khó nhận ra.

Người khác có lẽ không phát hiện được sự khác thường nhỏ ấy.

Nhưng Thịnh Khải Huy vốn cố tình hỏi câu đó, sự bất thường của Đinh Đông Minh tự nhiên không lọt khỏi mắt anh.

Anh biết, hôm nay Đinh Đông Minh xin nghỉ là để đi về quê.

Đinh Đông Minh nói xong câu ấy thì không nói gì thêm, nhanh chóng rửa xong bát rồi rời đi, bước chân vội vã gần như bỏ chạy.

Nhìn bóng lưng anh ta, Thịnh Khải Huy khẽ thở dài một tiếng.

Anh biết hôm nay Đinh Đông Minh xin nghỉ làm gì, cũng biết anh ta đang chột dạ điều gì.

Nhà mẹ đẻ của mẹ Đinh Đông Minh ở thôn Dương An, ngoại thành Tân Giang. Đại đội trưởng trong thôn biết Đinh Đông Minh là kỹ thuật viên nhà máy cơ khí thành phố, rất coi trọng anh ta.

Mỗi lần máy kéo hay máy bơm nước trong đội hư mà không ai sửa được, đại đội trưởng sẽ nhờ người nhắn tin gọi Đinh Đông Minh về một chuyến, nhờ anh sửa giúp.

Nếu trúng cuối tuần, Đinh Đông Minh sẽ tranh thủ ngày nghỉ mà về.

Nếu rơi vào ngày làm việc, mà bên đội lại cần gấp, Đinh Đông Minh chỉ còn cách xin nghỉ một ngày.

Thiết bị được sửa xong, đội cũng ngại đưa tiền, mà thật ra cũng chẳng có tiền, nên sẽ biếu mấy quả trứng gà, ít bột ngô hay rau củ khô phơi nắng làm thù lao.

Thời buổi này thiếu thốn đủ thứ, tiền lương của Đinh Đông Minh tuy không thấp, đủ nuôi bản thân và mẹ già, nhưng lại thiếu những thứ ăn uống kiểu này.

Nhiều món dù có tiền có tem phiếu cũng không mua được, vì đều là cung ứng theo đầu người, mỗi người mỗi năm chỉ có bấy nhiêu, muốn nhiều hơn cũng không có.

Mỗi năm đi vài chuyến về thôn Dương An, mang về ít đồ cải thiện bữa ăn cho mẹ, mỗi ngày một quả trứng gà, bổ sung dinh dưỡng.

Nhưng những ngày tốt đẹp không kéo dài.

Thịnh Khải Huy nhớ, chính là vào nửa cuối năm nay, việc Đinh Đông Minh về thôn Dương An bị một kỹ thuật viên khác báo lên nhà máy.

Nhà máy liền tổ chức thảo luận xem việc anh ta làm có tính là nhận việc riêng hay không.

Có người cho rằng lén đi sửa thiết bị cho người ta là nhận việc ngoài.

Có người lại cho là toàn người thân quen, mà cũng chẳng nhận tiền, chỉ giúp đỡ thôi, việc này to nhỏ thế nào cũng được.

Cho đến khi người báo cáo đưa ra bằng chứng khác, chứng minh những linh kiện mà Đinh Đông Minh dùng để sửa là lén lấy từ nhà máy.

Lúc này, bản chất sự việc thay đổi.

Lén lấy linh kiện của nhà máy, nói lớn ra chính là trộm cắp tài sản quốc gia.

Nếu truy cứu đến cùng, hoàn toàn có thể giao cho công an xử lý.

Nghĩ đến hoàn cảnh Đinh Đông Minh còn có mẹ nằm liệt giường phải chăm sóc, nhà máy không làm đến mức đó, mà chỉ xử lý bằng cách đuổi việc.

Lúc đó, Đinh Đông Minh vừa vất vả mới quen được một cô gái không chê mẹ mình bị liệt, hai người đang chuẩn bị kết hôn thì xảy ra chuyện này.

Bên nhà gái tất nhiên lập tức chia tay, bà mẹ biết con trai vì chuyện bên nhà mẹ đẻ mà bị nhà máy đuổi việc, tức đến nghẹn thở, đưa đi cấp cứu hai ngày sau thì mất.

Việc làm mất, mẹ cũng mất, vợ chưa cưới cũng mất.

Ba đòn đánh liên tiếp giáng xuống, Đinh Đông Minh hoàn toàn suy sụp.

Một người vốn thật thà chất phác bắt đầu sa vào rượu chè, không bao lâu thì không rõ đã chết ở đâu.

Chuyện của Đinh Đông Minh từng gây xôn xao ở nhà máy cơ khí. Về sau Thịnh Khải Huy mới nghe nói, mấy linh kiện mà người ta bảo là bị trộm ấy, thật ra đều là linh kiện bỏ đi của nhà máy, thường ngày vứt lăn lóc chẳng ai buồn để ý, Đinh Đông Minh chỉ là tận dụng đồ phế thải, sửa lại rồi đem dùng.

Còn người tố cáo anh ta, sở dĩ khăng khăng đưa chuyện ra, ép nhà máy đuổi việc anh ta, chỉ vì quý đó chia thưởng, Đinh Đông Minh được nhiều hơn hai đồng.

Chỉ vì hai đồng ấy, mà mẹ con nhà họ Đinh mất mạng cả nhà.

Kiếp trước biết rõ mọi chuyện, Thịnh Khải Huy xót xa mãi, phải một thời gian mới nguôi ngoai.

Đinh Đông Minh ngày thường ít nói, ít giao thiệp với người trong đại viện, chỉ có Thịnh Khải Huy vì chuyện mượn sách nên mới thân thiết hơn chút.

Vì lý do sức khỏe, Thịnh Khải Huy bình thường ngoài thời gian đi làm thì nằm nhà nghỉ ngơi.

Không có sở thích gì khác, sở thích duy nhất chính là đọc sách.

Sách giáo khoa cấp hai cấp ba bị anh đọc đến mòn cả gáy, sau này tình cờ thấy Đinh Đông Minh có rất nhiều sách chuyên ngành kỹ thuật cơ khí, Thịnh Khải Huy bèn thường xuyên mượn về đọc.

Gặp vấn đề nào không hiểu thì đến hỏi, Đinh Đông Minh đều sẵn lòng giảng giải, giảng đi giảng lại cho đến khi anh hiểu mới thôi.

Thịnh Khải Huy rất biết ơn anh ta, vì vậy, lúc nghe tin Đinh Đông Minh qua đời, anh là người buồn nhất trong cả đại viện.

Kiếp này, mọi thứ vẫn còn kịp.

Thịnh Khải Huy định khi trả sách sẽ tranh thủ nhắc nhở Đinh Đông Minh vài câu, bảo anh ta cẩn thận với gã tiểu nhân bên cạnh.

Nghĩ đến đây, bát cũng đã rửa xong.

Về nhà úp bát đũa lên cho ráo, Thịnh Khải Huy đến phòng phía bắc trước để xem Thịnh Duệ, thấy cháu trai đang tập trung làm bài, anh không làm phiền, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi quay về phòng phía nam.

Trong phòng phía nam, Tô Khả đang tựa vào đầu giường đọc cuốn sách ngữ văn cấp ba của Thịnh Khải Huy, đọc say mê.

Nghĩ đến năm sau sẽ khôi phục kỳ thi đại học, Tô Khả cảm thấy mình cũng nên ôn lại kiến thức cấp ba.

Cô nhớ hồi trước lúc tra tư liệu trên mạng, từng vô tình thấy đề thi đại học năm đầu tiên sau khi khôi phục.

Vì phần lớn thanh niên đều bị gián đoạn học hành suốt mười năm, nên đề thi năm đó không hề khó, nhất là toán lý hóa, Tô Khả nhớ rất đơn giản, chỉ tương đương trình độ trung học cơ sở thời của cô.

Đề thi tiếng Anh cũng dễ, đều là những nội dung nhập môn cơ bản nhất.

Môn cô cần học kỹ lại chính là ngữ văn và chính trị.

Hai môn này so với đời sau, khác biệt lớn vô cùng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc