Mấy ngày sau đó, cuộc sống trôi qua một cách yên bình.
Bà cụ Thịnh lại mất thêm hai ngày rưỡi nữa, hoàn thành nốt hai bộ đồ hè và một chiếc quần xuân.
Tô Khả mặc vào, kích cỡ vừa vặn không có vấn đề gì, bà cụ Thịnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thu xếp hành lý chuẩn bị về quê.
Thịnh Khải Huy mượn xe đạp của sư phụ, đến ga mua vé tàu, lại mua hai cân bánh trứng và nửa cân kẹo gói chung lại, để bà cụ mang về quê.
Ngày bà cụ Thịnh lên đường, Tô Khả xin nghỉ nửa ngày, cùng Thịnh Khải Huy tiễn bà ra ga tàu.
Tàu từ từ lăn bánh, Tô Khả nhìn bóng lưng bà cụ Thịnh dần dần nhỏ lại rồi khuất hẳn, trong lòng bất giác thấy chua xót, vành mắt cũng dâng lên lớp sương mờ.
Tuy thời gian ở cùng bà cụ Thịnh không lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Tô Khả cảm nhận được sự quan tâm từ bậc trưởng bối.
Cô gần như xem bà cụ Thịnh như bà nội ruột của mình, mà bà cụ Thịnh cũng thật lòng đối tốt với cô.
Bà cụ Thịnh về quê, buổi tối không còn được ăn cơm nấu sẵn nữa.
Tan làm xong, Tô Khả vội vàng tháo mũ và tạp dề, thay lại đồ của mình, định chạy về nhà nấu cơm.
Vừa vào sân giữa, một bác gái đã hỏi cô từ xa, "Hôm nay cả ngày không thấy bà cụ nhà cháu đâu, bà cụ về quê rồi à?"
"Bà cô về quê rồi ạ, đi chuyến tàu sáng nay ạ."
"Thảo nào, vừa thấy Tiểu Thịnh nhà cháu về là đi vo gạo, rửa rau, loay hoay nấu cơm đấy."
"Cái gì ạ?"
Tô Khả hơi kinh ngạc.
Chủ yếu là trước đây Thịnh Khải Huy chỉ phụ cô làm bếp, lúc cô nấu cơm thì giúp rửa rau bưng đĩa linh tinh, Tô Khả vẫn luôn nghĩ anh không biết nấu cơm.
Đến khi cô vội vàng trở về nhà, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng.
Tô Khả vén tấm rèm che nửa cửa bếp lên, bên trong, Thịnh Duệ đang đeo tạp dề, xào nấu rất thành thạo.
Bên cạnh, Thịnh Khải Huy đang đưa đĩa cho cậu.
Tô Khả:…
Thấy Tô Khả về, Thịnh Khải Huy nói: "Tan làm rồi à? Đi rửa tay đi, sắp ăn cơm rồi."
Tô Khả đứng yên không nhúc nhích, quan sát Thịnh Duệ thao tác thành thạo, xào một mạch xong món rồi bày ra đĩa.
Trước đây chỉ nghe Thịnh Khải Huy kể rằng khi bà cụ Thịnh không có ở đây, việc nấu cơm đều do Thịnh Duệ làm.
Giờ tận mắt chứng kiến, Tô Khả mới hoàn toàn tin.
Cô lại nhớ đến Tô Kiến Vượng, năm nay đã mười lăm tuổi, đừng nói nấu cơm, ngay cả đôi tất cũng chưa từng tự giặt.
Huống chi là lúc cậu ta mười tuổi.
Cùng là mười tuổi, khác biệt đúng là một trời một vực.
"Bà cô mới đi, Tiểu Duệ tan học sớm, tạm thời để nó giúp làm một thời gian. Dạo này anh cũng đang theo học nấu ăn cùng nó, chờ học được rồi, bữa tối sau này trong nhà để anh lo."
Thân thể đã khá hơn, Thịnh Khải Huy cảm thấy mình có thể đảm đương việc nấu cơm.
Tô Khả chớp chớp mắt, lát sau nói: "Anh chưa từng nghĩ, em cũng biết nấu cơm à?"
"Anh biết chứ. Nhưng nhà máy của em xa, ngày nào đi làm cũng mệt. Tan ca rồi thì nghỉ ngơi cho nhiều vào, việc nhà để anh lo là được. Dù sao công việc của anh nhẹ nhàng, nhà máy lại gần nhà."
Tô Khả đâu có ngốc, nghề hàn làm sao mà nhẹ nhàng, chẳng qua Thịnh Khải Huy nói giảm nói tránh mà thôi.
Anh rõ ràng thân thể yếu như vậy, vẫn muốn gánh vác hết việc nhà, chỉ để cô nghỉ ngơi thêm chút.
Người đàn ông này, sao lại tốt đến thế chứ?
Giây phút ấy, tim Tô Khả run lên khe khẽ.
Ngoài cảm động ra, còn nảy sinh vài cảm xúc khác.
Theo thói quen, cô vươn tay ra, nắm lấy tay Thịnh Khải Huy.
Đến khi nhận ra mình đang làm gì, Tô Khả chỉ có thể suy ra là do trước đây Thịnh Khải Huy cứ hay nắm tay cô, nên bây giờ cô cũng tự nhiên mà làm theo.
Mà ngay lúc da chạm vào da, Thịnh Khải Huy toàn thân run rẩy một cái.
Từng tia điện nhỏ men theo nơi tiếp xúc mà bò vào người Thịnh Khải Huy, cho đến khi chạm đến thanh pin trong đầu của anh.
Ngay sau đó, thanh pin bắt đầu điên cuồng hấp thu những dòng điện rời rạc ấy.
Nó liên tục tăng lên, mãi cho đến khi đạt 22% mới dừng lại.
Từ 15%, nhảy vọt lên 22%.
Thịnh Khải Huy cảm thấy như chính mình đang nằm mơ, phải xác nhận lại mấy lần mới tin là mình không nhìn nhầm.
Quả thật là 22%, một phát tăng tới 7%, đúng là kỳ tích.
Ngay lúc bản thân đã định từ bỏ, thanh pin lại bỗng dưng thăng vọt như vậy, khiến Thịnh Khải Huy vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Nhưng điều rõ ràng hơn cả, là anh đã công nhận suy đoán cuối cùng của mình.
Mức tăng của thanh pin đúng là ngẫu nhiên, chẳng có quy luật gì cả.
Giống như sáng hôm đó ở trạm xe buýt, rõ ràng Tô Khả cảm động lắm, nhưng thanh pin của anh lại không nhúc nhích.
Vậy mà lần này, cô rõ ràng cũng bị lời anh làm cảm động.
Cùng là cảm động, nhưng điều không làm được hôm trước, hôm nay lại làm được.
Thịnh Khải Huy nghĩ mãi không ra, cuối cùng kết luận, thanh pin tăng là hoàn toàn ngẫu nhiên, chỉ có thể trông chờ vào vận may.
Mặc dù chỉ có thể trông vào vận may, nhưng chỉ cần nó còn tăng, thì cũng có ngày chạm tới 100%.
"Em ra ngoài trước đây."
Tô Khả buông tay, nói.
Câu nói của cô kịp lúc cắt đứt dòng suy nghĩ của Thịnh Khải Huy.
Khi Tô Khả rửa tay xong quay lại, mới phát hiện trong phòng khách có vẻ yên tĩnh một cách bất thường.
Thịnh Duệ ở trong bếp, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Thịnh Giai đâu cả.
Bình thường, cặp anh em này lúc nào cũng như hình với bóng, ngoài giờ lên lớp ra thì dính nhau suốt.
Sao giờ Thịnh Giai lại không thấy đâu?
"Thịnh Giai đâu?"
Tô Khả hỏi.
"Em ấy được người nhà bên ngoại đón đi ở lại một đêm, nói là tối mai mới về."
Ồ, thì ra là bên nhà ngoại đến đón Thịnh Giai đi.
Tô Khả cuối cùng cũng tìm được cơ hội để hỏi chuyện chị dâu cả.
Chuyện này cô đã muốn hỏi từ lâu, nhưng mỗi lần sắp mở lời thì lại bị chuyện gì đó chen ngang.
Lần sau muốn tìm cơ hội khác thì lại không tiện nữa.
Hôm nay thuận miệng hỏi luôn.
"Em chưa từng nghe anh hay bà cô nhắc đến chuyện chị dâu cả. Bây giờ chị ấy ở đâu? Hay là… đã mất rồi?"
"Em nghĩ nhiều rồi, chị ấy vẫn sống tốt."
Nhắc đến chị dâu, sắc mặt Thịnh Khải Huy tối lại vài phần.
"Hồi anh cả anh vừa hy sinh, chị ấy đã ầm ĩ đòi tái giá ngay, còn bắt anh phải giao toàn bộ tiền trợ cấp của anh cả cho chị ấy, nhưng chị ấy lại không chịu nhận hai đứa nhỏ."
"Sau đó thì sao, anh có đưa tiền cho chị ấy không?"
"Đưa một nửa. Tiền trợ cấp của anh cả không chỉ có phần của chị ấy, còn có phần của hai đứa nhỏ. Cuối cùng chị ấy miễn cưỡng nhận lấy một nửa, rồi sau khi anh cả mất một tháng, tái giá về ở một tỉnh xa."
Tô Khả kinh ngạc, "Chị ấy cứ thế bỏ đi, để lại hai đứa nhỏ cho anh?"
Thịnh Khải Huy cười khổ một tiếng: "Vì không muốn dẫn Thịnh Duệ và Thịnh Giai đi theo, nên chị ấy dậy từ lúc trời còn chưa sáng, lén lút rời đi. Lúc đó không ai trong nhà biết, đến khi sáng ra mới phát hiện chị ấy đi rồi, chỉ để lại một tờ giấy cho Thịnh Duệ và Thịnh Giai."
"Vậy bây giờ người bên nhà ngoại đến đón Thịnh Giai…"
"Không liên quan đến chị dâu anh đâu, là bà ngoại thương cháu, cách một khoảng thời gian lại đến đón sang chơi một lát. Có điều Thịnh Duệ thì không bao giờ đi, nên chỉ có một mình Thịnh Giai qua đó."