Cậu bé đứng cạnh Thịnh Duệ cao tầm cỡ cậu, khác biệt là người Thịnh Duệ sạch sẽ tươm tất, còn cậu bé kia trên áo dính mấy mảng vết bẩn, gương mặt trắng trẻo tuấn tú lại có mấy vết trầy xước.
Trong mấy thằng bé vây quanh hai người, Tô Khả nhận ra một người trong số đó, chính là Hứa Nhị Thuận của nhà họ Hứa sân trước.
Hứa Nhị Thuận trông cứ như thằng theo đuôi, đứng sau lưng thằng con trai cao ráo dẫn đầu.
Người vừa lên tiếng, chính là thằng cao kia.
"Lý Mãnh, cậu đánh người là sai rồi. Lục Thành Trạch ngoan ngoãn đi học, không đụng chạm gì đến cậu, sao cậu lại đánh cậu ấy?"
Thịnh Duệ tức đến má phồng lên, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
"Hừ." Lý Mãnh khịt mũi hừ một tiếng, "Tao thấy thằng con của phần tử phản động này ngứa mắt thì sao? Mau lượn chỗ khác cho tao!"
Thịnh Duệ không những không tránh đi, mà còn tiến lên một bước, chắn trước người Lục Thành Trạch.
Lý Mãnh giận dữ, tung một cú đấm về phía Thịnh Duệ.
"Dừng lại!"
Tiếng quát xa lạ vang lên bất ngờ khiến Lý Mãnh giật nảy mình.
Cậu ta cũng biết chuyện mình làm chẳng tốt đẹp gì, trong lòng vốn đã chột dạ.
Bị hù một cái, cú đấm của cậu ta liền chậm mất vài giây.
Trong khoảnh khắc ấy, Lục Thành Trạch lập tức kéo Thịnh Duệ sang một bên, tránh được cú đấm kia.
Cùng lúc cất tiếng quát, Tô Khả lao ra, chạy nhanh tới sau lưng Lý Mãnh, thừa lúc cậu ta mất trọng tâm vì đang vung tay, bất ngờ giơ chân ra quét, khiến cậu ta ngã sấp xuống đất, một cú đau điếng.
"Ai da!"
Lý Mãnh ngã cái mông xuống đất, tay chân dang rộng, nằm sõng soài ra đấy.
Đám đàn em của cậu ta đều trố mắt nhìn nhau, thấy Lý Mãnh nằm dưới đất cũng không biết phải làm gì.
Hứa Nhị Thuận nhận ra Tô Khả, biết thím của Thịnh Duệ tới rồi, thầm kêu không ổn, chẳng màng tới Lý Mãnh với mấy đứa còn lại, lập tức chuồn mất dạng.
Tô Khả kéo Thịnh Duệ lại, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt.
Thấy thằng bé không bị thương ở đâu, cô mới thở phào.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Nói với thím xem nào."
Thịnh Duệ ngậm miệng không nói gì, ngược lại là cậu bé vừa được cậu che chắn sau lưng lên tiếng: "Thịnh Duệ vì giúp cháu nên mới bị tụi nó nhắm vào. Cô mau dẫn cậu ấy đi đi, sau này đừng quan tâm đến chuyện của cháu nữa."
Tô Khả biết, đây chính là Lục Thành Trạch, cậu bạn thân suốt ngày kè kè bên Thịnh Duệ mà mấy học sinh khác hay nói tới, cũng là đứa bị Lý Mãnh gọi là con của phần tử phản động.
Thời đại hỗn loạn này, những cái mũ chụp lên đầu người ta quá dễ dàng.
Tô Khả tuy không hiểu rõ về cái gọi là phần tử phản động, nhưng lờ mờ biết phần lớn đều là bị oan, sau này khi xã hội chấn chỉnh lại, cũng lần lượt được giải oan.
Cha của đứa trẻ này, e rằng cũng là một trong vô vàn người bị chụp mũ như thế.
Thật ra Tô Khả có thể làm theo lời Lục Thành Trạch, đưa Thịnh Duệ rời đi.
Nhưng theo cô hiểu về Thịnh Duệ, đứa cháu này của nhà mình đôi lúc rất bướng, càng cấm làm thì nó càng muốn làm.
Muốn thằng bé không quan tâm tới chuyện của Lục Thành Trạch, e là khó lắm.
Hơn nữa, loại chuyện bắt nạt học đường thế này, nếu cứ nhịn nhục mãi thì chỉ khiến đối phương càng lấn tới.
Phải giải quyết tận gốc thì mới chấm dứt được rắc rối về sau.
Thịnh Duệ không nói gì, Tô Khả liền hỏi Lục Thành Trạch.
"Mấy đứa kia là bạn cùng lớp với các cháu à?"
Lục Thành Trạch lắc đầu, "Không phải, là lớp bên cạnh. Bố cậu ta là phó cục trưởng Cục Lương thực, Lý Mãnh nói ai mà chọc cậu ta không vui thì bố cậu ta sẽ khiến nhà người đó không có đồ ăn. Nên bình thường chẳng ai dám chọc vào cậu ta."
"Những vết thương trên người cháu là do cậu ta đánh à?"
Ánh mắt Tô Khả dừng lại trên những vết trầy xước trên mặt Lục Thành Trạch.
Lục Thành Trạch cười nhẹ như không, "Cháu quen rồi, không sao đâu. Cô mau đưa Thịnh Duệ đi đi."
"Tôi không đi!"
Cuối cùng Thịnh Duệ cũng không im lặng nữa.
"Thím à, cháu không đi đâu, cháu đi rồi thì tụi nó sẽ đánh một mình Lục Thành Trạch. Lục Thành Trạch là bạn tốt của cháu, cháu không thể trơ mắt nhìn bạn bị đánh còn mình thì bỏ chạy làm nhát gan!"
Thịnh Duệ nghiêm túc nói chính nghĩa, hai má phồng lên khi nói.
"Ồ."
Tô Khả nhìn cậu mà buồn cười, "Thím nói lúc nào là muốn cháu đi chứ?"
"Cháu không... Hả?"
Thịnh Duệ sững sờ tại chỗ.
Lục Thành Trạch cũng kinh ngạc nhìn sang Tô Khả.
Lúc này, Lý Mãnh đã được hai đứa đàn em đỡ dậy khỏi đất, cậu ta bị bẽ mặt giữa đám đông, mặt mày tức đến tím tái.
Lý Mãnh mới học lớp ba, nhưng đã cao tới một mét sáu, chỉ thấp hơn Tô Khả nửa cái đầu.
Cậu ta xắn tay áo, giơ tay chỉ vào Tô Khả, "Đừng tưởng cô là người lớn thì tôi không dám đánh cô. Nói cho cô biết, bố tôi là cục trưởng Cục Lương thực, tôi có đánh cô cũng không sao thôi. Cô mà dám đánh lại, tôi sẽ về méc bố tôi, để ông ấy cho nhà cô khỏi có gạo mà ăn!"
Tô Khả nhếch mép cười.
Cái trò dọa dẫm trẻ con này, dọa được mấy đứa nhỏ thì còn nghe được, chứ dọa cô thì không ăn thua.
Đừng nói bố cậu ta chỉ là phó cục trưởng Cục Lương thực, cho dù thật sự là cục trưởng đi nữa thì cũng không thể một tay che trời, muốn nhà ai nhịn đói là nhà đó phải không có lương thực.
Lương thực mỗi nhà đều được cung ứng theo sổ, hộ khẩu thành phố thì mỗi người mỗi năm bao nhiêu gạo là có định mức cả rồi.
Nhiều lắm thì kiếm cớ gây khó dễ, phát cho ít gạo mốc, hoặc bớt xén không phát đủ.
Huống chi, cô vừa nhớ lại một vài tình tiết trong cuốn tiểu thuyết niên đại văn mà mình đang sống trong đó.
Càng không có gì đáng sợ nữa.
Tô Khả mỉm cười, "Là phó đấy, bố cậu là phó cục trưởng."
Lý Mãnh cố ý không nhắc chữ phó, bình thường cậu ta toàn nói thế, chưa từng có ai dám vạch mặt trước mặt. Nay bị Tô Khả vạch trần không chút nể nang, gương mặt vừa tím vì giận ban nãy giờ đỏ bừng như cà chua.
"Dù là phó hay trưởng, thì lời bố tôi vẫn có trọng lượng! Cô mà lo chuyện bao đồng, tôi xử luôn cả cô!"
Vừa nói vừa xắn tay áo.
Chưa đợi Tô Khả phản ứng, Thịnh Duệ đã nhanh chân chắn trước mặt cô, "Đây là thím tôi, cậu dám động vào thử xem, tôi không để yên cho cậu đâu!"
Tô Khả khựng lại một chút, lúc sau mới phản ứng được, chính mình lại được thằng cháu mười tuổi đứng ra bảo vệ.
Đứa nhỏ này...
Tô Khả chợt thấy trong lòng mềm lại.
Lý Mãnh vốn quen thói tác oai tác quái, ai cũng phải nhường cậu ta, hôm nay bị Tô Khả làm nhục trước mặt nhiều người những hai lần, sao có thể nuốt trôi cục tức, liền vung nắm đấm lao lên.
Tô Khả đứng yên không nhúc nhích, khoanh tay trước ngực, chậm rãi lên tiếng, "Bố cậu là Lý Hán Sinh đúng không?"
Cú đấm đang giơ tới giữa không trung lập tức khựng lại.
Trong mắt Lý Mãnh, thím của Thịnh Duệ chẳng qua chỉ là một phụ nữ bình thường, sao có thể biết tên bố cậu ta?
Dù bố cậu ta có tiếng thật, là cục trưởng Cục Lương thực đi nữa.
Nhưng người ta cùng lắm cũng chỉ biết có một cục trưởng Lý mà thôi.
"Cô, cô sao biết tên bố tôi?"
Tô Khả cười, "Không những biết, mà tôi còn quen nữa cơ. Nếu cậu còn dám đánh người, tôi sẽ đi nói với bố cậu. Đánh con người ta thì chẳng ai quản, nhưng nếu đánh phải người quen, cậu nói xem bố cậu có quản không?"
Sắc mặt Lý Mãnh lập tức khó coi hẳn.
Cậu ta nhớ đến tuần trước, vì đánh con nhà chú Vương trong khu tập thể, bị bố đánh cho một trận ra trò.
Lúc ấy còn bảo, ra ngoài gây chuyện thì thôi, đừng có mà rước họa về trong khu nhà tập thể.