Nếu thím của Thịnh Duệ thật sự quen bố mình, thì mình lại không tránh khỏi một trận bị quất roi da rồi.
Cú đấm mà Lý Mãnh đang định tung ra, từ từ hạ xuống, đôi mắt đầy nghi ngờ quét qua người Tô Khả.
"Cô thật sự quen bố tôi?"
"Đương nhiên quen, tôi còn biết nhà cậu ở khu tập thể số x của Cục Lương thực, đơn nguyên x..."
"Thôi được rồi, tôi tin rồi."
Lần này Lý Mãnh không thể không tin.
Địa chỉ nhà mình, đối phương nói rõ ràng rành mạch như vậy.
Ngoài người trong Cục Lương thực, thì chỉ có người quen của bố mình mới biết được.
Anh hùng không chịu thiệt trước mắt, thấy hôm nay không chiếm được lợi gì, Lý Mãnh lập tức muốn chuồn.
"Khoan đã, chưa đi được đâu."
Tô Khả chặn Lý Mãnh lại, "Cứ thế mà đi thì không được rồi. Sau này còn bắt nạt Thịnh Duệ nhà tôi với bạn nó nữa không?"
Lý Mãnh không phục, "Tôi đâu có bắt nạt Thịnh Duệ, là nó tự chui lên, tìm đòn."
"Cậu bắt nạt bạn thân nhất của Thịnh Duệ, chẳng khác nào bắt nạt nó. Thịnh Duệ nhà tôi không bao giờ bỏ mặc bạn bè đâu, chỉ có điều này, chắc cậu không hiểu nổi."
Sau khi Hứa Nhị Thuận chuồn mất, lại có hai cậu bé khác lén lút bỏ đi.
Mấy đứa đàn em đi theo Lý Mãnh bây giờ chỉ còn lại vài đứa.
Bọn này thường ngày cũng chỉ vì sợ nắm đấm của Lý Mãnh mới làm đàn em cho cậu ta.
Hôm nay Lý Mãnh liên tiếp bị bẽ mặt, trong lòng tụi nó thật ra còn thấy hả hê nữa là.
Hàm ý trong lời Tô Khả nói, với cái đầu óc đơn giản cục súc của Lý Mãnh thì tất nhiên không hiểu nổi.
Cậu ta trừng mắt nhìn Thịnh Duệ và Lục Thành Trạch một cái, xoay người bỏ chạy.
Ánh mắt đó thể hiện rất rõ, cậu ta sẽ không bỏ qua cho hai đứa.
Nhưng Tô Khả không để tâm, nếu Lý Mãnh còn chưa chịu thôi bắt nạt người khác, cô tất nhiên sẽ có cách khác trị.
Lý Mãnh bỏ chạy rồi, đám đàn em của cậu ta cũng tan tác như ong vỡ tổ.
Chờ mọi người đi hết, Tô Khả mới hỏi hai đứa Thịnh Duệ và Lục Thành Trạch, "Chuyện Lý Mãnh bắt nạt người khác, hai đứa có nói với giáo viên chủ nhiệm không?"
Lục Thành Trạch môi run run, định mở miệng thì Thịnh Duệ đã nói trước cậu ta một bước, "Nói rồi giáo viên cũng không quản được, cậu ta bảo bố cậu ta quen hiệu trưởng trường chúng cháu."
Lục Thành Trạch liếc nhìn Thịnh Duệ một cái, rồi cúi đầu xuống.
Tô Khả hiểu Thịnh Duệ đang cố che giấu điều gì.
Lý Mãnh không đánh Thịnh Duệ, mà chuyên chọn Lục Thành Trạch có lý lịch xấu để bắt nạt, chẳng qua là vì cậu ta bị gắn mác thành phần xấu, trong trường không ai dám đứng về phía cậu ta.
Thời buổi này, thầy cô cũng lo cho thân mình còn chưa xong, không dám đứng ra bênh vực người có thành phần xấu như Lục Thành Trạch, Tô Khả thật ra cũng hiểu được.
Nhưng vẫn cảm thấy chua xót trong lòng.
Ánh mắt Tô Khả lạnh hẳn đi, "Thì cũng không được sợ, câu ta quen ai cũng vô dụng."
Hai đứa nhỏ không hiểu ý trong lời cô, Tô Khả cũng chẳng định nói thêm.
Cô thấy trên mặt Lục Thành Trạch vết thương vẫn đang rỉ máu, mà đứa nhỏ này lại không buồn lau đi.
Thế là cô lôi từ túi áo ra một chiếc khăn tay, đưa cho Lục Thành Trạch, "Trước tiên lau máu trên mặt đi."
Lục Thành Trạch có phần bất ngờ nhìn Tô Khả, lắc đầu không chịu nhận, đưa tay lên quẹt mặt bừa bãi.
Cậu dùng sức chà mạnh một cái, làn da vốn trắng mịn bị chà đến đỏ ửng, vết thương nhìn lại càng thêm đáng sợ.
"Dùng khăn tay đi, lau kiểu đó chẳng sạch được đâu."
Thấy Lục Thành Trạch thế nào cũng không chịu nhận khăn tay, Tô Khả kéo cậu lại, nhẹ nhàng dùng khăn tay lau sạch vết máu còn sót trên mặt cậu.
Đợi cô lau xong đứng thẳng dậy, trong hốc mắt Lục Thành Trạch đã ánh lên chút đỏ nhạt.
Ngoài bà nội và Thịnh Duệ, đã nhiều năm rồi không có ai đối xử tử tế với cậu như vậy.
"Hai đứa ăn cơm chưa?"
Tô Khả hỏi.
Chưa kịp có câu trả lời, thì bụng Thịnh Duệ đã vang lên tiếng ọc ọc rõ mồn một.
Cậu xấu hổ ôm bụng, "Còn chưa kịp ăn, đã bị Lý Mãnh chặn lại rồi."
"Đi thôi, thím dẫn hai đứa đi ăn cơm."
Tô Khả dẫn Thịnh Duệ và Lục Thành Trạch tới một nhà ăn quốc doanh gần trường.
Bận bịu cả buổi, giờ nghỉ trưa của trường đã qua mất một nửa.
Để tiết kiệm thời gian, cô gọi hai bát mì nước chay, hai cái bánh ngọt.
Hai đứa nhỏ, mỗi đứa một bát mì, một cái bánh.
May mà trong túi còn có phiếu lương thực mà sư phụ cho, cộng thêm mười ba đồng ba hào, nếu không thì đến tiền ăn một bữa cô cũng không trả nổi.
Tô Khả càng cảm thấy áp lực phải kiếm tiền.
Không chỉ cần tiền, mà còn phải có phiếu.
Giá mà bản thân có một phiếu thịt, cũng có thể gọi cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một bát mì thịt, đỡ phải ăn mì chan nước trong veo thế này.
Lúc này đã qua giờ cơm, trong quán ăn không đông người, mì làm rất nhanh, bánh thì có sẵn.
Chưa đến mười phút, bên cửa sổ đã gọi số.
Tô Khả đứng dậy bê mì và bánh về, đặt trước mặt hai đứa nhỏ.
"Mau ăn đi."
Cô tươi cười ngồi xuống, ngồi cạnh nhìn chúng ăn.
Hai đứa nhỏ lại không đứa nào động đũa.
Thịnh Duệ ngẩng đầu nhìn cô, "Thím chỉ mua cho bọn cháu, còn thím thì sao?"
"Thím ăn rồi. Trưa ăn ở nhà, mì trộn sốt. Mấy đứa đừng lo cho thím, ăn nhanh đi, ăn no còn vào học."
Nghe Tô Khả nói vậy, Thịnh Duệ cuối cùng cũng cầm đũa lên.
Thấy Lục Thành Trạch vẫn chưa động đũa, Tô Khả mỉm cười nói: "Cháu là bạn tốt của Thịnh Duệ, sau này cứ gọi theo nó là được, gọi cô là thím. Hôm nay lần đầu gặp mặt, thím mời cháu ăn bữa cơm, không có gì đâu. Đừng thấy gánh nặng gì, ăn mau đi."
Có thể thấy, Lục Thành Trạch vì ảnh hưởng của gia đình nên rất gánh nặng về tâm lý.
Một đứa trẻ mới mười tuổi, lại phải chịu liên lụy vì vấn đề của cha, bị đánh bị bắt nạt, sống trong bóng tối vô tận.
Thật đáng thương.
"Cảm ơn thím."
Lục Thành Trạch lí nhí cảm ơn, đôi mắt ươn ướt nhìn Tô Khả, rồi mới cầm đũa lên.
Thịnh Duệ đói lắm rồi, vài miếng đã ăn xong cái bánh, lại húp luôn nửa bát mì.
Sau đó ngẩng đầu ra khỏi bát, hỏi Tô Khả, "Thím, thím thật sự quen bố của Lý Mãnh à?"
Câu này Thịnh Duệ đã muốn hỏi từ nãy giờ rồi.
Thím không phải công nhân nhà máy dệt sao, sao lại quen một người làm công chức lớn như bố của Lý Mãnh?
Trong tâm lí trẻ con của Thịnh Duệ, phó cục trưởng Cục Lương thực đã là một công chức to lắm rồi.
Tô Khả mỉm cười không trả lời, một lúc sau chuyển đề tài, "Mì và bánh ngọt có ngon không?"
Thịnh Duệ gật đầu, "Ngon lắm ạ."
Mì và bánh hôm nay đặc biệt thơm.
"Vậy thì ăn nhiều một chút, còn chuyện khác, cháu không cần lo. Thím hứa với cháu, cái tên Lý Mãnh đó, sau này sẽ không dám đến gây chuyện với các cháu nữa."
"Thật không ạ?"
Mắt Thịnh Duệ sáng rực lên.
Lục Thành Trạch cũng dừng tay đang gắp mì, ngẩng đầu nhìn cô.
Tô Khả mỉm cười, "Thím là người lớn, người lớn đã nói là phải giữ lời."
Thịnh Duệ và Lục Thành Trạch nhìn nhau, rồi cuối cùng cùng nhìn sang Tô Khả.
Hai đứa nhỏ lúc này trong lòng đều có cùng một suy nghĩ.
Thím thật là lợi hại!
Trong ánh mắt ngưỡng mộ của lũ trẻ, Tô Khả đưa chúng trở lại trường, nhìn chúng bước vào lớp học rồi mới quay người về khu nhà tập thể.
Về đến nhà, bác thợ mộc đã ăn xong cơm quay về, đang đóng ván giường lên khung giường.
Thịnh Khải Huy giúp ông giữ tấm ván.
Thấy họ đang bận, Tô Khả cũng không chào hỏi, tự mình về phòng.
Bà cụ Thịnh vẫn đang ở phòng phía bắc làm nệm, trong phòng khách rất yên tĩnh.
Tô Khả vào phòng phía nam, lục trong ngăn kéo bàn học ra mấy tờ giấy viết thư, mang ra bàn giữa phòng khách, ngồi xuống bắt đầu viết thư.
Ngay đầu thư, Tô Khả nắn nót viết ba chữ to, "Thư tố cáo".