Nhà Mã Thục Hoa và nhà họ Mạnh, hai người đều chỉ vội vàng nói rõ lý do đến, phát kẹo cưới rồi rời đi, không nán lại lâu.
Dãy phòng phụ phía tây là nơi ở của một cặp vợ chồng trẻ, không biết đi đâu rồi, cửa đóng then cài.
Đi một vòng các nhà ở sân giữa xong, tiếp theo là sân sau.
Băng qua ba lớp cửa là đến sân sau, phía sau có một dãy nhà sau liền kề, cộng với hai dãy phòng phụ hai bên, có khoảng bảy tám hộ sinh sống.
Sân sau chủ yếu là công nhân của nhà máy cơ khí, đầu tiên họ đến nhà bác hai Tôn Thủ Tài.
Bác hai là thợ điện bậc sáu của nhà máy cơ khí. Bác cả phụ trách đủ chuyện lớn nhỏ ở sân trước và sân giữa, thì bác hai phụ trách sân sau.
Trong một khu nhà hỗn tạp như vậy, gần hai mươi hộ dân cùng sống chung.
Có người thì có chuyện.
Mâu thuẫn trong nhà, mâu thuẫn hàng xóm, mâu thuẫn giữa cả khu nhà với bên ngoài, tóm lại là chuyện không bao giờ dứt.
Lúc này chính là cần đến bác cả và bác hai, hai người có uy tín nhất trong khu đứng ra chủ trì công đạo.
Có thể nói, mọi người trong khu nhà đại viện đều rất kính trọng hai người họ.
Thế nhưng Tô Khả vẫn cảm thấy thái độ của Thịnh Khải Huy đối với nhà bác hai có chút khác biệt so với nhà bác cả.
Cô cũng không nói rõ được là khác chỗ nào, chỉ là có một cảm giác mơ hồ khó tả.
Lúc thấy người ra mở cửa là bác gái hai (trước đó là bà Tôn), Tô Khả cứ cảm thấy bà ấy trông quen quen.
Mãi đến khi ngồi trong nhà bác hai được một lúc, cô mới giật mình nhớ ra, thì ra chiều hôm qua cô đã gặp bác gái hai rồi.
Hôm đó cô xách hành lý đến nhà họ Thịnh, vừa bước vào sân trước thì gặp một bà mập lùn đứng tuổi.
Giờ mới biết, thì ra người đó chính là bác gái hai.
Tô Khả vẫn nhớ lúc hai người lướt qua nhau, bác gái hai cứ trừng trừng nhìn cô từ đầu tới chân, khiến cô thấy khó chịu cả người.
Nhưng lúc này bác gái hai như biến thành người khác, cười niềm nở như gió xuân.
Nhiệt tình rót nước mời hai người, còn đưa cho mỗi người một quả táo tàu khô.
Thấy hai người không nhận, bác hai đang ngồi một bên hút thuốc lá cuộn lên tiếng: "Táo tàu này là đồ đệ tôi mang đến, nhà nó có người thân ở Tân Cương đấy."
Nói xong ông quay sang bác gái hai: "Sao lại chỉ lấy có hai quả, bốc cho vợ chồng Khải Huy một nắm, mang về cho hai đứa nhỏ ăn."
Nét cười trên mặt bác gái hai lập tức khựng lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc, rồi lại nhanh chóng trở lại bình thường.
Bà lề mề đứng dậy định đi lấy thêm táo, liền bị Thịnh Khải Huy ngăn lại.
"Không cần đâu, bác giữ lại mà ăn. Bọn cháu cũng phải đi rồi, còn mấy nhà nữa chưa đến."
Vừa nói Thịnh Khải Huy vừa đứng dậy, Tô Khả cũng đứng lên theo anh.
Bác hai vẫn nhất quyết dúi cho được một nắm táo tàu, cuối cùng Thịnh Khải Huy không từ chối được, đành để bác nhét bốn năm quả vào túi áo.
Ra khỏi nhà bác hai, Thịnh Khải Huy im lặng suốt một lúc lâu, Tô Khả cứ có cảm giác anh đang có tâm sự.
Cô đang định lên tiếng hỏi anh, thì bỗng có người từ xa gọi, "Anh Huy!"
Tiếp đó là một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, bước nhanh về phía họ.
"Tiểu Tứ, mới về à.”
Thịnh Khải Huy nói với người kia.
"Vâng, đi mua chút đồ cho mẹ em."
Tiểu Tứ giơ tay phải lên, cho họ xem gói đồ đang xách.
"Người này là… Chị dâu phải không?"
Rõ ràng là cậu ta biết thân phận của Tô Khả.
Tô Khả cũng không thấy lạ, từ hôm kia khi cô đến khu nhà tập thể xem mắt, chuyện giữa cô và Thịnh Khải Huy chắc đã truyền đi khắp nơi.
Huống chi mẹ của cậu Tiểu Tứ kia lại chính là bác gái hai, một bà chuyên hóng hớt, thích nghe chuyện thiên hạ.
"Đây là Tô Khả, bọn anh hôm nay vừa đi đăng ký kết hôn, qua đây phát kẹo cưới."
"Đây là Tiểu Tứ, tên đầy đủ là Tôn Vệ Dân. Trong nhà cậu ấy đứng thứ tư, mọi người quen miệng nên gọi là Tiểu Tứ. Là con út của bác hai và bác gái hai."
Thịnh Khải Huy giới thiệu hai người với nhau.
"Khoan đã, gọi là con út nghe cứ như bố mẹ em có mấy đứa con vậy. Chị dâu, em xin chính thức đính chính, bố mẹ em chỉ có mình em là con trai."
Tôn Vệ Dân nghiêm túc nói.
Thịnh Khải Huy bật cười, vỗ vai cậu ta, "Về nhanh đi, bọn anh cũng phải đến nhà tiếp theo rồi."
"Hai người cứ đi trước, sau này rảnh đến nhà em chơi nhé."
Tạm biệt Tôn Vệ Dân xong, Tô Khả tò mò hỏi: "Cậu ấy đứng thứ tư trong nhà, lại là con trai duy nhất của bác hai và bác gái hai, thế là phía trên có ba chị gái à?"
Thịnh Khải Huy nói: "Đúng vậy. Bác hai và bác gái hai sinh liền ba cô con gái, mãi mới được một đứa con trai, cưng như cục vàng. May mà Tiểu Tứ không bị nuông chiều đến hư, người cũng tử tế lắm…"
Nghĩ tới chuyện kiếp trước, Thịnh Khải Huy bỗng chùng xuống, không nói tiếp được nữa.
May mà Tô Khả cũng không gặng hỏi thêm.
Lúc này sự chú ý của cô bị một cặp vợ chồng đang cãi nhau phía trước thu hút.
Hai người cãi nhau ngay trước cửa nhà, người vợ vừa khóc nức nở vừa lau nước mắt, người chồng thì vung đế giày định đánh, bị hàng xóm đứng cạnh ngăn lại.
"Mẹ nó chứ, nuôi một con gà mái hai năm còn biết đẻ trứng, tôi nuôi cô kiểu này thì được tích sự gì!"
Người đàn ông lớn tiếng chửi mắng.
Người phụ nữ chỉ cúi đầu lau nước mắt, không nói một lời, mặc cho chồng chỉ vào trán mình mắng chửi.
"Thôi đi Kiến Quân, bớt lời đi."
Có người lên tiếng khuyên can.
Lại có người đứng chen vào giữa hai vợ chồng, sợ người chồng lại ra tay đánh người.
Tô Khả cau mày, "Hai người này sao vậy? Sao còn có chuyện đánh vợ?"
Thịnh Khải Huy cũng nhíu mày, nói: "Đó là Khổng Kiến Quân với vợ là Triệu Anh, cưới nhau hai năm mà chưa có con, dạo gần đây cứ hở chút lại cãi nhau một trận. Em đứng đây chờ, đừng lại gần, để anh đi gọi bác hai đến."
Tô Khả ừm một tiếng, ngoan ngoãn đứng ngoài đám đông, không chen vào.
Chuyện kiểu này mà nhào lên xem, không cẩn thận bị vạ lây thì thật không đáng.
Chỉ một lúc sau, Thịnh Khải Huy quay lại.
Đi bên cạnh là bác hai.
"Kiến Quân, anh làm gì đấy, bỏ giày xuống! Giỏi lắm nhỉ, dám đánh vợ cơ à!"
Bác hai vừa đến nơi đã quát to một tiếng.
Khổng Kiến Quân bị dọa giật mình, thấy là bác hai thì dù có tức giận cỡ nào cũng phải bỏ giày trong tay xuống.
Bác hai tiến lên giảng hòa cho hai vợ chồng nhà họ Khổng, Thịnh Khải Huy và Tô Khả thì không còn tâm trí ở lại sân sau nữa.
Hai người tranh thủ đem kẹo cưới đến mấy hộ gia đình còn lại, trừ một nhà không có người, còn lại đều phát đủ.
Từ sân sau quay về sân giữa, Tô Khả cảm thấy đầu óc hơi ong ong.
Một lúc tiếp xúc với quá nhiều người, cô không nhớ hết nổi.
Thịnh Khải Huy nhìn ra sự mệt mỏi của cô, đỡ lấy vai cô nói: "Mệt rồi phải không, về nhà nghỉ ngơi đi."
"Thế còn anh?"
"Anh đi đưa xe đạp trả cho sư phụ. Mai ông còn phải đi làm, giờ anh đem trả luôn kẻo ảnh hưởng công việc."
Đưa Tô Khả đến trước cửa nhà, Thịnh Khải Huy đẩy xe đi mất.
Tô Khả đẩy cửa vào nhà, lúc này chỉ muốn ngả người xuống giường nghỉ ngơi một lát.
Trong phòng khách không thấy bóng dáng bà cụ Thịnh, Thịnh Duệ và Thịnh Giai đang ngồi cạnh nhau ở bàn, đầu chụm lại với nhau, cùng làm bài tập.
Thấy Tô Khả, Thịnh Giai hớn hở gọi một tiếng "Thím!"
Thịnh Duệ mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại không nói gì.