Đại Tạp Viện Năm 70, Lấy Chồng Ốm Yếu Làm Giám Đốc Nhà Máy

Chương 28: Sạc năm phút, dùng được mười tiếng

Trước Sau

break

Tô Khả mỉm cười xoa xoa đầu Thịnh Giai, "Hai đứa cứ tập trung làm bài tập đi, thím không làm phiền hai đứa nữa."

Bỗng nhớ ra gì đó, Tô Khả từ đống kẹo cưới còn lại lấy ra bốn viên kẹo sữa, đặt trước mặt Thịnh Duệ và Thịnh Giai, mỗi người hai viên.

"Còn có kẹo dẻo hoa quả và kẹo cứng vị trái cây nữa, hai đứa có muốn ăn không?"

Lúc này sự chú ý của Thịnh Giai hoàn toàn bị kẹo sữa thu hút, đôi mắt đen lấp lánh sáng.

Còn Thịnh Duệ, liếc nhìn Tô Khả một cái, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi.

Nhưng chỉ một ánh mắt liếc nhìn ấy thôi, Tô Khả đã hiểu được ý cậu nhóc.

Đứa nhỏ này hơi ngang bướng, rõ ràng là muốn ăn kẹo trái cây mà lại cố nhịn không nói.

"Đây, mỗi đứa thêm hai viên kẹo trái cây nữa, hôm nay chỉ được thế thôi, muốn ăn nữa thì mai cho tiếp, không là sâu răng đấy."

Trong không gian có rất nhiều kẹo, hai đứa trẻ muốn ăn bao nhiêu cũng có.

Vấn đề là ăn đến sâu răng thì cô chẳng phải là làm chuyện tốt hóa ra chuyện xấu à.

Vẫn nên kiểm soát một chút.

Thịnh Duệ ngẩng đầu lên, lại nhìn về phía Tô Khả.

Lần này cậu nhìn Tô Khả một lúc lâu rồi mới cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn thím."

Tô Khả mỉm cười, không làm phiền hai đứa làm bài tập, quay về phòng lấy chậu đi rửa mặt.

Hôm nay lúc đi mua đồ dùng sinh hoạt, Thịnh Khải Huy đã mua cho cô hai cái chậu tráng men mới, một cái rửa mặt, một cái rửa chân.

Tô Khả lại muốn một chậu tráng men nhỏ hơn cho mình.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Thịnh Khải Huy, cô thật sự ngại ngùng nói cái chậu đó dùng để rửa mông.

Điều kiện trong khu nhà tập thể rất hạn chế, mùa hè còn có thể dùng nước mát tắm hàng ngày, chứ mùa này thì đừng mong tắm thường xuyên.

May mà thời tiết phía Bắc khô ráo, tháng Năm chưa đến mức nóng, cơ thể không ra nhiều mồ hôi, nhiều người cả tuần mới tắm một lần.

Tô Khả có thể chịu đựng chuyện một tuần mới tắm một lần, nhưng không thể chịu được một tuần mới rửa mông.

Thế nên mới mua thêm cái chậu nhỏ.

Sau khi cô rửa mặt xong, rửa chân xong, lại lấy cái chậu nhỏ múc một ít nước, trốn vào phòng phía nam, cài then cửa, rửa sạch sẽ xong lập tức cảm thấy người dễ chịu hơn hẳn.

(Mọi người à, t buồn cười chết mất thôi, kẻ hết ba phút, người rửa mông.)

Đợi cô dọn dẹp xong xuôi, Thịnh Khải Huy vẫn chưa về.

Không biết nhà sư phụ của anh cách khu nhà tập thể bao xa, chắc cũng không gần, nếu không thì giờ này phải về rồi mới phải.

Đang nghĩ thế thì bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.

Là Thịnh Khải Huy đã về.

Lúc này Thịnh Duệ và Thịnh Giai đã làm xong bài tập, hai đứa đang định đi rửa mặt rồi ngủ.

Thịnh Khải Huy nói mấy câu với bọn trẻ, rồi đẩy cửa phòng phía nam đi vào.

"Em cho hai đứa kẹo rồi à?"

"Ừ. Em không dám cho nhiều, sợ bọn trẻ ăn nhiều quá bị sâu răng. Em nói với chúng rồi, muốn ăn nữa thì mai còn có."

Khóe môi Thịnh Khải Huy khẽ cong, mỉm cười với cô, cởi nút áo khoác ngoài, ngồi xuống cạnh giường.

Tô Khả nhận ra anh có vẻ hơi mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt lại xuất hiện rồi.

"Anh nằm nghỉ đi, để em lấy nước cho anh rửa mặt."

Với sức khỏe của Thịnh Khải Huy, chạy đi chạy lại cả ngày chắc chắn mệt lắm rồi.

Tô Khả vừa quay người định đi, bất ngờ tay bị nắm lại.

Tay cô bị một bàn tay ấm áp khô ráo giữ chặt.

Bàn tay của Thịnh Khải Huy lớn hơn cô rất nhiều, hoàn toàn bao trọn bàn tay cô trong lòng bàn tay anh.

Nhiệt nóng từ da truyền thẳng vào tận tim gan, tim Tô Khả bỗng đập lỡ một nhịp.

Hôm qua hai người không ai nhắc đến chuyện chung phòng, chẳng lẽ hôm nay Thịnh Khải Huy có ý rồi?

Chẳng lẽ suy đoán ban đầu của cô là sai, dù sức khỏe Thịnh Khải Huy không tốt, nhưng phương diện đó vẫn ổn?

Tô Khả cũng không biết mình nên vui hay lo.

Tính ra, hai người mới quen nhau ba ngày, chỉ vừa mới bắt đầu thân thiết.

Đột nhiên phải làm chuyện đó, thật ra Tô Khả vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Đang lúc trong lòng rối như tơ vò, Thịnh Khải Huy lại bất ngờ buông tay cô ra.

"Em hôm nay cũng mệt rồi, lên giường nằm nghỉ đi, anh ra bồn nước rửa mặt luôn."

Chỉ trong chốc lát, tinh thần Thịnh Khải Huy dường như khá hơn hẳn.

Tô Khả theo bản năng liếc nhìn sắc mặt anh, nhưng anh đi quá nhanh, vừa đứng dậy đã vài bước ra khỏi phòng, cô chẳng thấy được gì.

Chắc là mình nhìn nhầm rồi.

Thịnh Khải Huy ngồi ở mép giường chưa đến năm phút.

Cũng đâu phải điện thoại trong quảng cáo, sạc năm phút, dùng được mười tiếng.

Một người sống sờ sờ, làm gì có chuyện hồi phục nhanh thế.

Tô Khả nghĩ vậy, liền tự giác nằm lại đúng chỗ tối qua.

Dù tinh thần rất mệt, nhưng cô lại không có buồn ngủ ngay.

Có lẽ là vì tối qua ngủ quá ngon.

Thịnh Khải Huy quay lại rất nhanh, khoảng chừng mười phút đã rửa mặt xong trở về.

Vào phòng thấy Tô Khả vẫn còn mở mắt, anh vừa treo chiếc khăn còn ướt lên giá, vừa nói với cô: "Lúc nãy anh sang nhà sư phụ, nhờ thầy giới thiệu một bác thợ mộc tay nghề tốt trong xưởng. Sáng mai người ta có thể đến đây, anh tính nhờ bác ấy làm một cái giường lớn hơn. Cái giường hiện tại, hai đứa mình ngủ thấy không đủ rộng."

"Chờ khi giường mới làm xong, cái này chuyển sang phòng phía bắc. Nhìn Thịnh Duệ và Thịnh Giai ngày càng lớn, sớm muộn gì cũng phải ngủ riêng. Đúng lúc chuyển cái giường này sang đó, Tiểu DUệ và Tiểu Giai có một cái riêng cho mình."

Tô Khả ban nãy cũng đang nghĩ chuyện đó.

Tối hôm qua khi ngủ, cô đã cảm thấy rõ ràng cái giường này quá chật cho hai người lớn, lúc trở mình cô phải rất cẩn thận, sợ làm phiền Thịnh Khải Huy bên cạnh.

Ban đầu còn định bàn với Thịnh Khải Huy chuyện này, không ngờ anh đã chủ động nói ra trước.

"Được, làm theo lời anh nói đi."

Với chuyện này, Tô Khả tất nhiên không có ý kiến gì.

Hai người lại trò chuyện thêm về chuyện giường mới sẽ làm kiểu gì, có cần mua đệm không,...

Lần này dưới ánh đèn, Tô Khả nhìn rõ sắc mặt của Thịnh Khải Huy.

Quả thật đã khá hơn nhiều so với lúc trước, quầng thâm dưới mắt cũng biến mất rồi.

Anh này đúng là kỳ lạ, mệt thì mệt rất nhanh, nhưng hồi phục cũng nhanh không kém.

Đúng là kỳ quặc.

"Ngủ thôi, cũng muộn rồi."

Thịnh Khải Huy bước đến góc tường kéo dây đèn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Tiếp đó là tiếng sột soạt, là anh leo lên giường, nằm xuống bên cạnh Tô Khả.

Trong đêm tối, hai người tạm thời đều chưa ngủ, cả hai đều nghe rõ tiếng thở nhẹ của đối phương.

Tô Khả luôn chú ý đến động tĩnh của Thịnh Khải Huy, khoảng năm phút sau, hơi thở bên kia trở nên đều và nặng hơn, chắc là đã ngủ rồi.

Tô Khả thở phào nhẹ nhõm, trở mình, cũng nhanh chóng thiếp đi.

Sáng hôm sau, hai người dậy rất sớm.

Vừa ăn sáng xong, bác thợ mộc đã đến.

Thịnh Khải Huy dẫn ông vào phòng phía nam bàn chuyện làm giường, Tô Khả rảnh rỗi nên ở phòng phía bắc giúp bà cụ Thịnh may quần áo.

Hôm qua bà cụ Thịnh đã dành cả buổi chiều và tối để may xong vỏ chăn và hai vỏ gối.

Hôm nay, bà bắt đầu may quần áo mới cho Tô Khả.

Bà cụ Thịnh hỏi Tô Khả thích kiểu dáng thế nào.

Thời kỳ này kiểu dáng rất hạn chế, Tô Khả cũng không muốn mình quá khác người, không chọn mấy kiểu hiện đại quá, chỉ bảo bà cụ Thịnh may theo mẫu thông dụng là được.

Bà cụ đồng ý rồi bắt đầu bận rộn.

Tô Khả có ký ức của nguyên chủ, cũng biết cắt vải, nên làm chân phụ giúp cho bà cụ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc