Đại Tạp Viện Năm 70, Lấy Chồng Ốm Yếu Làm Giám Đốc Nhà Máy

Chương 26: Gia đình ở sân giữa

Trước Sau

break

Phát kẹo cưới xong bên sân trước, Thịnh Khải Huy dẫn Tô Khả quay lại sân giữa.

Nhà họ Thịnh chiếm ba gian phòng ở dãy phía đông, còn dãy phía tây đối diện thì được ngăn ra, có hai hộ gia đình ở.

Phòng ở phía nam dãy tây là của một cặp vợ chồng trẻ.

Người chồng tên là Vệ Quốc Bình, là giáo viên thể dục của trường tiểu học nhà máy cơ khí. Người vợ tên Phàn Tuyết Cần, làm công nhân đóng gói ở xưởng thực phẩm.

Thịnh Khải Huy giới thiệu, đôi vợ chồng trẻ này là cặp vợ chồng mẫu mực nổi tiếng trong khu viện, rất tình cảm.

Như lệ thường, hai người rối rít chúc mừng Thịnh Khải Huy và Tô Khả.

"Chúc mừng chúc mừng, sớm sinh quý tử..."

Vệ Quốc Bình chưa nói dứt câu thì bị Phàn Tuyết Cần bên cạnh thúc cùi chỏ một cái.

Lúc này anh mới nhận ra là mình hình như nói hớ rồi.

"Ờ ờ, không phải sớm sinh quý tử, mà là hòa thuận hạnh phúc..."

Đoàng một tiếng, Phàn Tuyết Cần thúc cả cùi chỏ vào sườn trái Vệ Quốc Bình.

Chồng mình sao lại vô duyên thế chứ, nói gì mà kỳ cục.

Người ta là vợ chồng son mới cưới, nhất là cô dâu mới mà nghe xong lại có suy nghĩ gì thì biết làm sao.

Thịnh Khải Huy cưới được vợ đâu dễ dàng, đừng để bị bọn họ làm hỏng.

Vệ Quốc Bình kêu ai da một tiếng, đau đến ôm lấy sườn trái.

Phàn Tuyết Cần cũng biết lần này mình ra tay hơi mạnh, nhưng ai bảo anh nói năng bậy bạ, đáng đời!

"Đồng chí Tiểu Tô phải không, xinh thật đấy, trông như diễn viên trong phim vậy. Nhà chúng ta ở ngay đối diện, sau này có rảnh thì ghé sang chơi, tám chuyện này nọ."

Phàn Tuyết Cần rất nhiệt tình nói.

Tô Khả mỉm cười nói: "Vâng ạ, vậy sau này làm phiền chị dâu rồi."

"Nói gì mà làm phiền chứ, hàng xóm với nhau mà. Có rảnh thì cứ ghé sang nhà chơi nhé."

Chào hỏi xong với vợ chồng Vệ Quốc Bình và Phàn Tuyết Cần, trước khi đi, Phàn Tuyết Cần còn nhét bằng được hai đồng tiền mừng, mới để họ sang phòng bên cạnh.

Trước khi gõ cửa nhà bên, Thịnh Khải Huy đặc biệt chỉnh lại cổ áo, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn mấy phần.

"Sao vậy?"

Tô Khả vô thức hỏi, thấy nhà này có vẻ khác biệt.

"Nhà này là của bác cả. Bác cả là người chính trực, hơi nghiêm một chút, nhưng rất nhiệt tình."

Bác cả Trương Phúc Thuận là công nhân kỳ cựu của nhà máy cơ khí, thợ tiện bậc bảy, từng là lao động tiên tiến cấp thành phố. Trong cả khu đại viện, ông rất có uy tín, thường những chuyện lớn nhỏ ở sân trước và sân giữa đều do ông đứng ra giải quyết.

Hai người gõ cửa nhà bác cả, là vợ ông (trước đó gọi là bác gái Trương) ra mở cửa.

Bác cả chưa về, còn đang tăng ca ở nhà máy, nghe nói là có một linh kiện quan trọng cần gấp, người khác không làm được, nhất định phải là ông ấy mới được.

Bác gái mời hai người vào nhà ngồi, lần này Thịnh Khải Huy không từ chối, dẫn Tô Khả vào phòng.

Bác cả và bác gái có hai con trai và một con gái.

Con gái và con trai cả đều đã lập gia đình, con gái thì về sống bên nhà chồng, vợ chồng con trai cả thì ở chung với bố mẹ.

Con trai út vẫn còn đi học, đang học lớp 8.

Lúc này vợ chồng con trai cả không có nhà, chỉ có cậu con út đang làm bài tập trong phòng bên cạnh.

Bác gái lấy ra mấy quả táo đã rửa sạch, nhất quyết nhét cho Tô Khả và Thịnh Khải Huy mỗi người một quả.

"Vợ tiểu Thịnh thường xuyên qua đây chơi nhé, sau này nếu có gặp chuyện gì không vui trong đại viện mình, cứ đến tìm bác trai bác gái."

"Nhất định rồi ạ."

Tô Khả đáp, đồng thời liếc mắt nhìn sang phía Thịnh Khải Huy, thấy anh cầm quả táo mà chưa ăn, cô cũng chỉ cầm trong tay mình, không động đến.

"Bác trai cháu mọi khi ở nhà suốt, đúng hôm nay lại phải tăng ca, giờ này vẫn chưa về."

Bác gái nói.

Tô Khả mỉm cười xua tay, "Không sao đâu ạ, công việc là quan trọng. Chúng ta là hàng xóm, gặp lúc nào chẳng được, sau này cháu sẽ đến thăm bác trai sau."

Tô Khả nói chuyện chừng mực, tự nhiên thoải mái, bác gái vừa gặp đã thấy có thiện cảm.

Cũng thấy mừng thay cho Thịnh Khải Huy.

Người ta bảo cưới vợ phải cưới người hiền, hiếm có cô gái nào vừa xinh đẹp vừa chững chạc như vậy.

Là một cô gái tốt.

Ngồi thêm một lát, Thịnh Khải Huy nói còn phải đến mấy nhà nữa, liền dẫn Tô Khả đứng dậy chào bác gái.

Hai người để lại táo trên bàn, không ai ăn.

Thời buổi này, trái cây là thứ rất quý.

Bác gái đã chịu lấy ra hai quả táo tiếp khách, bọn họ lại không nỡ để bác phải tốn kém.

Ra khỏi dãy phòng phía tây, đi lên một đoạn là đến ba gian nhà chính vị trí tốt nhất, rộng rãi nhất trong cả khu viện.

Nhà chính giữa là chỗ ở của gia đình họ Du.

Theo lời Thịnh Khải Huy, cả khu tứ hợp viện vốn là của nhà họ Du, nhưng sau này nhà Du dần sa sút, không còn nguồn thu, đành sống dựa vào việc bán nhà.

Cuối cùng cả một khu tứ hợp viện, bán đi bán lại, chỉ còn lại hai trong ba gian nhà chính.

Thời điểm đông người nhất, nhà họ Du từng nhét hơn hai chục miệng ăn trong hai gian phòng.

Sau này lần lượt có người dọn ra ngoài, hiện tại vẫn còn bảy tám người sống chung trong đó.

"Bà cụ nhà họ Du rất quy củ, chúng ta không nán lại lâu, đem kẹo cưới qua rồi đi ngay."

Quả nhiên, Thịnh Khải Huy làm đúng như đã nói, đem kẹo cưới trao cho người mở cửa là con dâu thứ hai của nhà họ Du, Tiền Quế Anh, hai bên không trò chuyện gì nhiều, rồi dẫn Tô Khả sang nhà kế tiếp.

Tiền Quế Anh đóng cửa lại, quay người liền thấy gương mặt nghiêm khắc của mẹ chồng, bà cụ Du.

"Thằng nhóc nhà họ Thịnh cưới vợ rồi à?"

Tim Tiền Quế Anh khẽ run lên, vội vàng đáp: "Dạ phải, cậu ấy đưa vợ qua phát kẹo cưới."

Bà cụ Du lập tức nhíu mày, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên mấy viên kẹo trong tay Tiền Quế Anh.

"Kẹo của cái thằng ốm yếu nhà họ Thịnh, biết đâu chừng mang theo bệnh, con không nên nhận."

Tiền Quế Anh: "…"

Bà cụ Du nói tiếp: "Đã mang về rồi thì cũng không tiện vứt đi, lát nữa đem đặt trước bàn thờ Phật, rồi đưa cho bọn trẻ ăn."

Mí mắt Tiền Quế Anh giật mấy cái.

Thời nay khắp nơi đều dẹp bỏ mê tín, vậy mà mẹ chồng cô lại lén lút lập bàn thờ Phật trong nhà, mấy năm trước bị đánh còn chưa nhớ ra à.

Lỡ bị người ta phát hiện thì nguy to.

Trong lòng vừa sợ vừa lo, ngoài miệng cô không dám cãi lại mẹ chồng, chỉ đành ậm ừ vâng dạ, thầm tính trong lòng tối về nói với chồng chuyện này, để anh khuyên nhủ mẹ một chút.

Nhà họ Du chiếm hai gian phía tây của ba gian nhà chính, còn gian phía đông là chỗ ở của một góa phụ tên Mã Thục Hoa và hai đứa con một trai một gái.

Mã Thục Hoa năm nay hơn ba mươi tuổi, hồi trẻ là một đại mỹ nhân, đến nay vẫn còn phong thái mặn mà.

Chồng cô mất vì bệnh phổi vài năm trước, để lại cô và hai đứa con nhỏ.

Mã Thục Hoa được nhận vào làm thay vị trí của chồng, trở thành nhân viên phục vụ trong một nhà hàng quốc doanh.

Đây là công việc ngàn vàng khó cầu, không những có thể diện mà còn hay được mang cơm thừa canh cặn từ bếp về nhà, giải quyết được vấn đề bữa ăn không nhỏ.

Mã Thục Hoa nhờ công việc đó mà nuôi lớn hai đứa con.

Ngay sát gian đông là dãy nhà phụ trái phía đông, ở đó cũng là một góa phụ nhưng là một bà mẹ goá cùng con trai hơn hai mươi tuổi.

Con trai bà góa họ Mạnh tên là Mạnh Toàn Đức, còn chồng bà mất khi nào thì trong viện không ai rõ, chỉ nghe nói khi Mạnh Toàn Đức còn rất nhỏ thì đã không còn cha.

Tóm lại, khi hai mẹ con họ Mạnh dọn đến viện này, chỉ có hai người với nhau.

Bà góa Mạnh một tay nuôi nấng Mạnh Toàn Đức nên người, Mạnh Toàn Đức thi đậu vào nhà máy cơ khí, trở thành nhân viên kiểm tra chất lượng, coi như bà Mạnh cũng đã mãn nguyện.

Hiện giờ điều làm bà bận lòng nhất, chính là tìm được cho con trai một người vợ vừa ý.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc