Sân trước ngoài dãy nhà ngang còn có hai phòng phụ bên đông và tây.
Phòng phụ bên đông là nơi ở của hai mẹ con họ Đinh, con trai tên Đinh Đông Minh, là kỹ thuật viên của nhà máy cơ khí, hơn bốn mươi tuổi, vẫn chưa kết hôn, sống cùng mẹ già.
Bác gái Đinh gần bảy mươi tuổi, sức khỏe rất kém, nằm liệt giường quanh năm, toàn dựa vào Đinh Đông Minh chăm sóc.
Hai người Thịnh Khải Huy và Tô Khả vừa đi đến cửa phòng phụ phía đông, một mùi khó tả lập tức xộc vào mũi.
Tô Khả bị mùi này làm cho hắt hơi một cái rõ to.
"Không sao chứ?"
Thịnh Khải Huy quan tâm hỏi, đồng thời lấy khăn tay bằng vải bông từ túi quần ra đưa cho cô.
"Che lại đi, em mới tới chưa quen đâu. Bác gái Đinh nằm liệt giường nhiều năm, ăn uống vệ sinh đều ở trên giường, anh Đinh lại còn phải đi làm, rồi về nhà chăm bà, nhiều khi không kịp xoay xở, nên trong nhà mùi hơi khó chịu. Chúng ta đứng một lát rồi đi luôn."
Tô Khả nhận lấy khăn tay, xua tay với anh.
"Không nghiêm trọng đến thế đâu, vừa rồi chỉ là bất ngờ quá nên hắt hơi thôi, em ổn mà."
Trong nhà, Đinh Đông Minh nghe thấy có người đến liền vội vã từ bên trong chạy ra.
Anh ta là một người đàn ông gầy gò, đeo kính gọng đen, gầy đến mức gò má lộ rõ cả xương.
Giờ này, nhà người ta đều đã ăn cơm xong, vậy mà anh ta thậm chí còn chưa kịp cởi bộ quần áo công nhân trên người.
Trông như vừa về đến nhà đã bận bịu lo cho mẹ.
Vừa thấy Thịnh Khải Huy và Tô Khả đứng ngoài cửa, nhất là khi ánh mắt nhìn đến Tô Khả, Đinh Đông Minh hơi khựng lại.
"Cô gái này là…"
"Anh Đinh, đây là vợ em Tô Khả. Bọn em sáng nay vừa đi đăng ký, đưa cô ấy sang chào hỏi mọi người, tiện làm quen."
Thịnh Khải Huy nói.
"Hả? Vợ cậu?"
Đinh Đông Minh hình như không ngờ tới, phải mất vài giây mới phản ứng lại được, sau đó khẽ gật đầu với Tô Khả, đồng thời đưa tay ra.
Thấy anh đưa tay ra, Tô Khả định giơ tay bắt lại, nhưng Đinh Đông Minh đột ngột rụt tay về.
"Xin lỗi nhé, vừa rồi làm chút việc, chưa kịp rửa tay. Nhà anh hơi bừa, không mời hai người vào được."
Anh ta hơi ngại ngùng nói.
"Bọn em còn phải ghé mấy nhà nữa, anh cứ tiếp tục việc của mình, bọn em không làm phiền đâu."
Thịnh Khải Huy đưa anh một nắm kẹo, rồi dẫn Tô Khả rời đi.
Đinh Đông Minh quay vào nhà, nhưng không đi hẳn vào trong mà chỉ đứng ngay bên cửa, nhìn theo bóng hai người Thịnh Khải Huy và Tô Khả đang bước sang phòng phụ phía tây đối diện.
Đôi mắt sau cặp kính gọng đen mang theo vài phần phức tạp, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi.
"Đông Minh, Đông Minh…"
Từ trên giường trong nhà vọng ra tiếng gọi yếu ớt của mẹ già, Đinh Đông Minh liếc ra ngoài thêm một cái rồi xoay người đi vào trong.
Phòng phụ phía tây là nơi ở của một cặp vợ chồng già họ Phương cùng hai cô con gái.
"Ông bà Phương đều rất dễ gần. Con gái lớn tên là Phương Tuệ Trân, là giáo viên trường tiểu học con em trong xưởng, kết hôn rồi, đã dọn ra ngoài, thỉnh thoảng mới về thăm. Cô con gái út tên là Phương Tuệ Văn, hồi nhỏ rất khỏe mạnh, sau mắc bệnh nặng nên thành câm luôn."
"Câm luôn?"
Tô Khả hơi ngạc nhiên.
"Ừ, may mà khi cô bé phát bệnh đã mười tuổi, đang học tiểu học nên cũng biết ít chữ. Ngoài dùng thủ ngữ thì cũng có thể viết chữ giao tiếp với người khác. Nhưng học xong tiểu học thì không học nữa, cứ sống cùng ông bà Phương. Ủy ban khu phố sắp xếp cho cô ấy làm một công việc tạm, cũng xem như có thể tự nuôi sống bản thân."
Nghe xong, Tô Khả thấy tiếc thay cho cô gái này, đến lúc gặp được Phương Tuệ Văn bằng xương bằng thịt, cô lại càng cảm thấy xót xa hơn.
Cô gái ấy nhìn trông chỉ tầm hai mươi tuổi, xấp xỉ tuổi Tô Khả.
Da trắng, nét mặt thanh tú, lông mày cong, sống mũi cao thẳng, là một cô gái có diện mạo rất dịu dàng.
Lúc Thịnh Khải Huy đang trò chuyện với bà Phương, Phương Tuệ Văn vẫn luôn rụt rè đứng nép sau lưng mẹ, lén nhìn về phía hai người họ.
Ánh mắt tình cờ chạm phải Tô Khả, cô lập tức ngượng ngùng trốn hẳn sau lưng bà Phương.
Chỉ xét về vẻ bề ngoài, đúng là một cô gái rất tốt.
Bà Phương nhận lấy kẹo mừng, cười vui vẻ khen ngợi Tô Khả.
"Cô gái này xinh thật đấy, chúc mừng hai đứa nhé."
Có thể thấy bà Phương là một người phụ nữ chất phác, không giỏi ăn nói, nhưng lời nói ra lại rất chân thành, không phải kiểu khách sáo sáo rỗng.
Tô Khả lập tức có thiện cảm với bà.
Cô rất thích những người như bà Phương, sống thật, không lòng vòng, ở cạnh không thấy mệt.
Nói chuyện thêm vài câu, hai người liền chào tạm biệt ra về.
Trong phòng, con gái lớn nhà họ Phương, Phương Tuệ Trân đang ngồi cạnh bàn nhai hạt dưa, thấy mẹ và em gái từ ngoài đi vào, cô phụt một cái nhả vỏ hạt dưa ra sàn.
"Vợ mới cưới của Thịnh Khải Huy thật sự đẹp đến vậy sao?"
Bà Phương không nói gì, Phương Tuệ Văn ra hiệu bằng tay, bảo chị gái là đúng thật, cô ấy rất xinh.
Phương Tuệ Trân bĩu môi.
"Người đẹp như vậy, sao lại lấy Thịnh Khải Huy chứ. Cậu ta thì trông cũng ra dáng đấy, nhưng có ích gì đâu, đẹp trai có ăn được không chứ."
Phương Tuệ Văn khẽ nhíu mày, tiếp tục ra dấu.
"Chị, đừng nói anh Thịnh như thế."
"Hừ, đau lòng hả?" Phương Tuệ Trân lườm một cái, "Đáng tiếc là, cho dù người ta có là kẻ ốm yếu, cũng không đến lượt em. Giờ cậu ta cưới vợ rồi, em cũng nên dứt ra đi, mau suy nghĩ nghiêm túc về người chị đã giới thiệu cho em ấy. Chị còn đang đợi trả lời giúp người ta đây này."
Sắc mặt Phương Tuệ Văn lập tức trở nên ảm đạm, im lặng một lúc, rồi cụp mắt lắc đầu.
Phương Tuệ Trân hận sắt không thành thép, "Thằng Tiểu Trần còn chẳng kén em, em còn đòi kén chọn cái gì? Tiểu Trần người ta là tài xế đội xe, mỗi ngày cầm tay lái, nghề đó giờ nổi lắm. Biết bao cô gái lành lặn muốn tìm hiểu người ta mà không được. Người ta để ý đến em, đó là phúc của em."
Bà Phương không nhịn được nữa, "Con đừng ép con bé như thế. Nó không thích Tiểu Trần thì cũng không thể gượng ép bắt nó phải quen người ta được."
"Mẹ cứ chiều nó đi. Con bé thành ra thế này là do mẹ nuông chiều quá đấy. Con hỏi mẹ, nó không lấy chồng, mẹ với ba có chăm sóc nó cả đời được không?"
Giọng Phương Tuệ Trân bắt đầu mang theo chút tức giận.
Bà Phương mấp máy môi, mãi mới nói: "Chỉ cần mẹ với ba con còn sống, thì vẫn có thể lo cho em con."
Phương Tuệ Trân lập tức bật dậy khỏi ghế, bởi vì động tác quá mạnh khiến túi hạt dưa to trên bàn đổ ra, hạt dưa vương vãi khắp nơi.
Phương Tuệ Trân không buồn nhặt hạt dưa, hai mắt như bốc lửa, tức giận trừng mắt với bà Phương.
"Nghe mẹ nói kìa. Mẹ với ba sống thì lo được cho nó. Nhưng nếu hai người không còn nữa thì sao? Có phải lúc đó sẽ đẩy hết cho con đứa làm chị chăm sóc không? Mẹ nuông chiều nó như vậy, chẳng phải là muốn kéo con xuống hố theo luôn sao!"
Nói xong câu ấy, Phương Tuệ Trân giận dữ xách túi lên, lấy tay che mặt rồi lao thẳng ra ngoài.
"Này, Tuệ Trân, Tuệ Trân!"
Bà Phương gọi với hai tiếng, thấy Phương Tuệ Trân chẳng quay đầu lại mà cứ thế chạy thẳng ra khỏi cổng, bà chỉ còn biết giậm chân, rồi quay người trở vào.
Phương Tuệ Văn ngơ ngác nhìn theo hướng chị bỏ đi, vành mắt dần đỏ hoe.