Thịnh Giai càng ngày càng thích gần gũi với cô, Thịnh Duệ cũng không còn mặt lạnh nữa, còn chủ động giúp làm việc.
Hai đứa nhỏ trước kia chẳng qua là quá thiếu cảm giác an toàn, đối với một “người xa lạ” đột nhiên chen vào cuộc sống của chúng như cô, bản năng sẽ có chút bài xích.
Nhất là Thịnh Duệ.
Đứa trẻ này vốn không xấu, chỉ là lòng cảnh giác quá mạnh mà thôi.
Tính đến hiện tại, Tô Khả vẫn rất hài lòng với cuộc sống của mình trong nhà họ Thịnh.
So với việc ở nhà họ Tô luôn phải chịu đựng, ai cũng có thể bắt nạt, thì ở đây đúng là dễ chịu không tưởng.
Ăn cơm xong, Tô Khả còn định dọn bàn, Thịnh Khải Huy đã kéo cô sang một bên.
"Để Tiểu Duệ và Tiểu Giai dọn đi, trời sắp tối rồi, mình tranh thủ đi phát kẹo cưới, không thì lát nữa muộn quá."
Bà cụ Thịnh cũng nói: "Đúng đấy, hai đứa đi nhanh đi. Giờ mấy nhà kia cũng vừa ăn cơm xong, vừa đúng lúc."
Thế là hai người xách ba gói kẹo bắt đầu đi phát kẹo cưới trong khu nhà tập thể.
Trước đó, Thịnh Khải Huy đã nói trước với Tô Khả.
Người trong khu nhà tập thể này đông, chuyện thị phi cũng lắm, nếu có ai nói gì khó nghe thì đừng nhịn trong lòng, nghe thấy gì thì cứ về kể với anh.
Anh còn kể cho cô nghe chuyện nhà họ Hứa ở sân trước, từ đời ông bà đã có xích mích với nhà anh; hơn nữa bà Hứa và con dâu là Tống Bảo Ny thì rất thích tám chuyện, chuyện gì cũng có thể bị hai người họ truyền đi tám trăm dặm.
Theo thứ tự thì lẽ ra nên phát kẹo cưới nhà họ Hứa trước, nhưng Thịnh Khải Huy liếc mắt nhìn cửa sổ, thấy chồng của Tống Bảo Ny là Hứa Hồng Tinh không có ở nhà, bèn dẫn cô sang nhà họ Chu ở phía bên kia của dãy nhà ngang.
Trên đường đi, Thịnh Khải Huy vừa dẫn đường vừa giải thích cho Tô Khả, "Nhà họ Hứa chỉ có mỗi Hứa Hồng Tinh là người hiểu chuyện, bình thường anh với anh ấy còn có chút giao tình. Nếu không phải vì cậu ấy, thì kẹo này cũng chẳng cần phát cho nhà họ làm gì."
Tô Khả gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Nhà họ Chu ở phía bên kia dãy nhà ngang, tổng cộng có hai gian, Thịnh Khải Huy giới thiệu với Tô Khả, trong đó chỉ có ông Chu và bà Chu sống với nhau.
Hai ông bà nhà họ Chu có hai người con trai, một đứa đi lính, một đứa tình nguyện xuống nông thôn, đều không ở nhà.
"Bà Chu không thích nói chuyện, bình thường đối xử với người khác đều khá lạnh nhạt, nhưng không phải người xấu. Ông Chu từng làm kế toán, dù giờ đã nghỉ hưu rồi, nhưng vẫn hơi thích tính toán."
Thịnh Khải Huy hạ giọng, ghé sát tai Tô Khả giới thiệu.
Sống hai kiếp người, Thịnh Khải Huy hiểu từng người trong khu nhà tập thể này còn rõ hơn cả bản thân họ.
Chỉ là bình thường anh giấu những chuyện này trong lòng, chẳng bao giờ nói ra.
Giờ kể cho Tô Khả, là muốn vợ mình chú ý hơn một chút, tránh dẫm phải “mìn” trong cuộc sống hằng ngày.
Tô Khả gật đầu, mặt mày bình tĩnh, nhưng trong lòng thì tim đập loạn như nai con chạy loạn.
Tư thế của hai người lúc này thật sự quá gần nhau rồi.
Hơi thở của Thịnh Khải Huy khi nói chuyện phả thẳng vào vành tai cô, khiến Tô Khả từ tai ngứa tới tận tim.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh lại.
Nhân lúc Thịnh Khải Huy không chú ý, Tô Khả vội hít sâu mấy hơi để điều chỉnh lại cảm xúc.
Lúc này, hai người đã đi đến trước cửa nhà họ Chu.
Thịnh Khải Huy bước lên gõ cửa, rất nhanh đã có người ra mở.
"Ai đấy?"
Người mở cửa chính là bà Chu.
Nhìn thấy Thịnh Khải Huy, lại thấy bên cạnh anh là một cô gái xinh xắn, bà Chu lập tức phản ứng lại ngay.
"Tiểu Thịnh, đưa người yêu về khu mình ra mắt à?"
"Không phải người yêu, là vợ cháu rồi. Bọn cháu đã kết hôn, hôm nay vừa đăng ký xong. Không định tổ chức tiệc cưới, nên đến chia kẹo cưới cho mọi người. Cháu đoán bà với ông chắc không ăn được kẹo cứng, để cháu đưa ít kẹo sữa với kẹo hoa quả mềm."
Kết hôn rồi?
Bà Chu lập tức bắt lấy trọng điểm trong lời Thịnh Khải Huy nói.
Việc Thịnh Khải Huy kết hôn, lại kết hôn với một cô gái xinh đẹp như thế, khiến bà Chu vô cùng nghi hoặc.
Tiểu Thịnh với tình trạng sức khỏe như vậy, có thể kết hôn sao?
Bà vô thức liếc nhìn Tô Khả một cái, trong ánh mắt không kìm được lộ ra vẻ thương cảm.
Ánh mắt của bà Chu khiến Tô Khả hơi ngớ người ra, chưa kịp nhìn kỹ thì bà Chu đã dời tầm mắt, cười nói chúc mừng bọn họ.
"Chúc mừng, chúc mừng, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh… sống với nhau bền lâu."
Hai chữ "quý tử" bị bà Chu cố nuốt ngược vào. Nói xong một câu, cả sống lưng bà túa đầy mồ hôi lạnh.
Suýt nữa là bản thân lỡ lời rồi, Tiểu Thịnh với thân thể thế kia, chúc gì không chúc lại đi chúc "sớm sinh quý tử", may mà chưa nói hết, vẫn còn giữ được chút thể diện.
Nhận lấy túi kẹo Thịnh Khải Huy đưa, bà Chu bảo hai người đợi một chút rồi quay người vào nhà.
Lúc quay ra, trên tay đã có thêm hai đồng tiền.
"Đám cưới là chuyện vui lớn, dù không tổ chức tiệc nhưng tiền mừng thì vẫn phải có."
Nói rồi bà đưa hai đồng nhét vào trong tay Thịnh Khải Huy.
Thịnh Khải Huy vốn không định nhận, nhưng bà Chu cứ nhất quyết đưa, tranh qua tranh lại đành phải cầm lấy.
"Cảm ơn bà Chu ạ."
Hai vợ chồng đồng thanh cảm ơn bà Chu.
"Bà Chu, bọn cháu còn phải ghé mấy nhà nữa, cháu xin phép đi trước."
"Ừ, được rồi."
Bà Chu tươi cười tiễn họ ra cửa.
Chờ hai người đi khuất, bà mới thu lại nụ cười, khẽ thở dài.
Một đôi trẻ đẹp như thế, nếu Tiểu Thịnh không mang bệnh thì tốt biết mấy.
Chỉ khổ cho cô gái, còn trẻ thế mà phải sống như quả phụ, chịu đựng làm gì không biết.
Từ nhà bà Chu đi ra, vừa đúng lúc Hứa Hồng Tinh từ ngoài về, trông như vừa tan ca xong.
"Anh Hứa, mới tan làm à?"
Thịnh Khải Huy lên tiếng chào hỏi.
Hứa Hồng Tinh dáng người thật thà chất phác, cao khoảng một mét bảy, nước da sạm nắng.
Nhìn là biết người chuyên làm việc tay chân.
Thịnh Khải Huy kể cho anh chuyện vừa đăng ký kết hôn, rồi giới thiệu Tô Khả với Hứa Hồng Tinh, tiện thể đưa một nắm kẹo trái cây cho anh.
Nghe nói Thịnh Khải Huy kết hôn, Hứa Hồng Tinh ban đầu có chút kinh ngạc, sau đó bật cười lớn
"Chuyện tốt, chuyện tốt! Lúc nào tổ chức tiệc cưới, có gì cần giúp thì cứ nói."
Thịnh Khải Huy lại giải thích lần nữa rằng không tổ chức tiệc, chỉ chia kẹo cưới và giới thiệu với mọi người một tiếng.
Hứa Hồng Tinh nghe xong, hơi sững người, sau đó bắt đầu lục túi áo của mình.
Túi áo túi quần lục hết một lượt, cuối cùng khó khăn lắm mới gom góp được một đồng tiền lẻ, định đưa cho Thịnh Khải Huy và Tô Khả làm tiền mừng.
Lần này Thịnh Khải Huy nhất quyết không nhận.
Trên đường hai người họ quay về sân giữa, Tô Khả nhỏ giọng hỏi Thịnh Khải Huy.
"Anh Hứa có phải bị vợ quản chặt lắm không?"
Thịnh Khải Huy bật cười: "Bị em nhìn ra rồi à?"
"Anh ấy phải lục túi kỹ thế mới moi ra được một đồng, chắc là bị vợ quản chặt thật rồi. Kiểu mỗi tháng lương đều nộp hết, chỉ được phát chút tiền tiêu vặt thôi."
Đôi mắt Tô Khả sáng rực, rất nghiêm túc phân tích tình hình, dáng vẻ này thật sự dễ thương vô cùng. Thịnh Khải Huy không nhịn được, đưa ngón trỏ khẽ gõ nhẹ lên mũi cô một cái.
Sau cái gõ ấy, cả hai người đều sững lại.
Tô Khả ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh.
Thịnh Khải Huy gần như có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong đôi mắt đen láy của cô.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, Tô Khả đã vội cụp mắt xuống, che giấu bằng cách ho nhẹ hai tiếng.