Đại Tạp Viện Năm 70, Lấy Chồng Ốm Yếu Làm Giám Đốc Nhà Máy

Chương 23: Tiểu Tô, là phúc tinh của cháu

Trước Sau

break

Thịnh Duệ mím môi, do dự một chút rồi cuối cùng lên tiếng hỏi: "Chú, cháu vào bếp giúp thím nấu cơm nhé."

Thịnh Khải Huy đưa tay xoa đầu thằng bé, "Không cần đâu, thím cháu chỉ còn xào thêm một món nữa là ăn được rồi. Đi cất cặp với em gái, rồi rửa tay đi."

Hai người còn đang nói thì cửa phòng phía bắc bị bà cụ Thịnh hấp tấp đẩy ra.

"Ây da, cái trí nhớ của tôi! Bọn trẻ về rồi mà bà vẫn chưa nấu cơm!"

Trong phòng phía bắc không có đồng hồ, bà cụ Thịnh đang chăm chú may vỏ chăn, mãi đến khi nghe tiếng của Thịnh Duệ và Thịnh Giai mới giật mình nhận ra đã đến giờ cơm tối.

"Bà cô, bà đừng cuống, Tô Khả nấu xong cơm rồi ạ."

Thịnh Khải Huy vội bước nhanh vài bước, sợ bà cụ Thịnh vì hấp tấp mà vấp phải bậc cửa.

Lúc này, bà cụ Thịnh cũng nghe thấy tiếng xào nấu trong bếp.

"Tiểu Tô đang nấu cơm à? Thôi chết, bà đã dặn hai đứa mới cưới thì cứ nghỉ ngơi cho tử tế, việc trong nhà để bà lo là được rồi mà."

Bà cụ Thịnh vừa nói vừa tự trách mình, đưa tay vỗ nhẹ lên trán.

"Bà cô, không phải một mình cô ấy làm đâu, con cũng phụ một tay."

Thịnh Khải Huy nói.

"Con cũng phụ?"

Đồng tử bà cụ Thịnh giãn ra, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc.

"Con... con... con..."

Một tràng "con" liên tiếp, mà bà vẫn chưa thốt ra được lời nào, chỉ hốt hoảng đánh giá cháu trai từ trên xuống dưới.

Sau một hồi nhìn kỹ mới hỏi: "Có thấy chỗ nào khó chịu gì không? Có chóng mặt không?"

Cũng chẳng trách bà cụ Thịnh lo lắng, với tình trạng sức khỏe của cháu trai mình, không ngất ngay trong lúc nấu cơm đã là kỳ tích rồi.

"Bà cô, con không sao đâu, từ sau khi kết hôn, con cảm thấy sức khỏe tốt lên nhiều lắm."

"Thật à?"

Bà cụ Thịnh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.

Bệnh thì nặng như vậy, lại là căn bệnh cũ đã kéo dài nhiều năm, nào có chuyện nói khỏe là khỏe ngay được.

Bỗng nhiên, bà cụ Thịnh như sực nhớ ra điều gì, cả người sững lại, ánh mắt cũng dại đi.

"Bà cô, bà làm sao vậy?"

Thịnh Khải Huy hơi lo lắng nhìn bà, sợ chính mình không sao, lại khiến bà cụ vì lo mà xảy ra chuyện.

"Bà cô, bà cô."

Thịnh Khải Huy gọi thêm hai tiếng, bà cụ Thịnh mới lấy lại tinh thần.

Bà cụ nhìn quanh một lượt, thấy Thịnh Duệ và Thịnh Giai đã cất cặp, ra sân rửa tay bên bồn nước, bèn kéo Thịnh Khải Huy sang một bên, hạ giọng nói: "Lần này trước khi bà từ quê lên, có lén đi tìm một người xem bói, lén nhờ người ta xem một quẻ cho cháu. Người ta nói bệnh của cháu muốn chuyển biến tốt, phải nhờ kết hôn xung hỉ. Ban đầu bà còn không tin, không ngờ... lại đúng thật. Con bé Tiểu Tô đúng là phúc tinh của cháu đấy."

Nghe lời bà cụ Thịnh, trong lòng Thịnh Khải Huy bỗng dâng lên muôn vàn cảm xúc.

Nếu là kiếp trước, anh tuyệt đối sẽ không tin mấy chuyện quỷ quái như vậy.

Nhưng kiếp này, sau khi trải qua một lần sống lại, lại thêm cái thanh pin trong đầu, cho dù anh có là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định đến đâu, giờ cũng không duy vật nổi nữa rồi.

Huống hồ, bà cụ Thịnh lần này đánh bừa mà trúng, lại trúng ngay một điều chính xác.

Vợ nhà mình, đúng thật là phúc tinh của anh.

Thấy Thịnh Khải Huy không nói gì, bà cụ Thịnh tưởng anh không tin lời mình, liền nhỏ giọng nói tiếp: "Cháu đừng không tin, người bà tìm lần này linh lắm, mười dặm tám làng quanh đó đều lén đến nhờ bà ấy xem bát tự, đoán duyên phận cả."

"Cho nên lần này bà mới sốt sắng bắt cháu đi xem mắt? Ban đầu còn định giấu tình trạng sức khỏe của cháu, cả chuyện của Tiểu Duệ với Tiểu Giai, đúng không?"

"… Làm sao cháu biết?"

"Tiểu Duệ nói với cháu rồi. Hôm cháu đi xem mắt, bà cho nó năm hào, bảo sau khi tan học thì dẫn Tiểu Giai ra ngoài mua đồ ăn vặt, về trễ một chút."

Bà cụ Thịnh lập tức cứng họng.

Một lúc sau, bà mím môi, "Bà làm thế cũng chỉ vì muốn sớm tìm được vợ cho cháu thôi mà."

Nếu nói thật, cô gái tốt đều bị sợ chạy mất dép rồi, cũng không thể tìm cho cháu mình mấy cô vớ vẩn được.

"Bà cô, cháu biết bà là vì lo cho cháu. Nhưng mấy chuyện như thế, có thể giấu được nhất thời chứ không giấu được cả đời, sớm muộn gì cũng bị biết. Trước khi đăng ký kết hôn với Tô Khả, cháu đã nói hết mọi chuyện với cô ấy. Nếu không, dù có cưới rồi, người ta cảm thấy mình bị lừa, thì hôn nhân này cũng không thành nổi."

Bà cụ Thịnh cũng hiểu lần này mình làm không đúng, trong lòng có chút hối hận.

"Lần này là bà vì lo lắng mà làm liều, sau này không như vậy nữa."

Thịnh Khải Huy hiểu được tấm lòng của bà cô, nhưng những lời này anh vẫn phải nói cho rõ với bà.

Bà nội ruột của Thịnh Khải Huy mất từ sớm, trong lòng anh luôn coi bà cô như bà nội ruột của mình vậy.

Đã nói thì không cần kiêng dè.

"Bà cô, giá mà bà không phải quay về quê, cứ ở lại Tân Giang luôn thì tốt quá."

Bà cụ Thịnh chuẩn bị về quê, Thịnh Khải Huy thực ra rất không nỡ.

Bà cụ Thịnh mỉm cười, "Nếu ở quê bà không còn gì vướng bận, chắc chắn bà đã ở lại rồi. Nhưng chồng bà còn đang chờ bà về đấy. Chân ông ấy không được linh hoạt, bà ra ngoài mấy hôm là trong lòng cứ lo lắng không yên."

Bà cô và chồng bà không có con cái, nhưng hai ông bà sống với nhau tình cảm cả đời. Mấy năm trước, khi bà cô đến giúp chăm sóc Thịnh Duệ và Thịnh Giai, ông ấy cũng theo sang đây.

Sau này, ông bị ngã ở quê, chân bị thương, đi lại không tiện. Từ đó về sau, mỗi lần bà cụ Thịnh sang đây đều không dẫn ông theo được nữa.

Tuy Thịnh Khải Huy không nỡ để bà cô đi, nhưng cũng thương ông không kém.

"Được rồi, bà định ngày nào đi, nói sớm với cháu một tiếng, cháu đi mua vé về cho."

"Thôi khỏi, để bà tự mình đi, đến cửa bán vé ga tàu hỏa mua là được. Mang theo giấy giới thiệu, mấy chuyện đó bà biết mà."

Bà cụ Thịnh nói.

Bà cụ Thịnh vốn xuất thân tiểu thư khuê các từ trước ngày giải phóng, từng theo học trường nữ sinh nên cũng có nền tảng học vấn. Đừng thấy bà gần bảy mươi rồi mà lạc hậu, khả năng tiếp thu cái mới có khi còn nhanh nhạy hơn cả đám trẻ bây giờ.

Nhưng dù vậy, Thịnh Khải Huy vẫn không yên tâm.

"Cháu thấy mình khỏe lên thật, đi mua vé không thành vấn đề đâu, cháu đảm bảo với bà."

Biết bà lo điều gì, Thịnh Khải Huy lập tức trấn an.

Thấy trong mắt bà vẫn còn chút lo lắng, Thịnh Khải Huy lại nói: "Cháu sẽ mượn xe đạp của sư phụ, đi nhanh về nhanh, bà yên tâm đi, không có chuyện cháu ngất xỉu ở ga tàu đâu."

Thấy dáng vẻ tự tin của anh, bà cụ Thịnh cuối cùng cũng thở phào, đồng ý để anh đi.

Hai người vừa nói chuyện xong thì trong bếp, Tô Khả cũng đã xào xong món cuối cùng.

Thịnh Duệ định đi bưng đồ ăn, Thịnh Khải Huy đã nhanh chân hơn một bước, vào bếp bưng dĩa ra bàn.

Thịnh Duệ và Thịnh Giai đều tròn mắt kinh ngạc nhìn anh.

Chú nhà mình bị sao thế?

Bình thường đi làm về là nằm vật ra giường, có thể ngồi thì nhất quyết không đứng, có thể nằm thì chẳng bao giờ ngồi, lúc nào cũng là dáng vẻ bệnh tật. Vậy mà hôm nay sao lại đột nhiên đầy sức sống thế này?

Nhìn ra bọn trẻ đang ngạc nhiên gì, Thịnh Khải Huy cười nói: "Về sau thân thể của chú sẽ ngày càng khá hơn. Nhưng mà hai đứa cũng đừng tưởng sẽ được rảnh, việc nên làm thì vẫn phải làm, nhà mình không nuôi người rảnh rỗi, ai cũng phải lao động hết."

Nói xong, anh lại chui vào bếp, bưng nồi cơm ra.

Bữa cơm hôm ấy, năm người quây quần bên bàn ăn, không khí ấm áp vui vẻ.

Sau hai ngày chung sống, Tô Khả cảm thấy chính mình đã dần dần hòa nhập vào cuộc sống của nhà họ Thịnh.

Cô có thể nhận rõ ràng, thái độ của Thịnh Duệ và Thịnh Giai với cô, so với lúc đầu đã thay đổi rất nhiều.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc