Đứng ngoài cửa hứng gió lạnh một lúc, đầu óc Thịnh Khải Huy cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Lúc này, anh bắt đầu suy nghĩ về một vấn đề rất quan trọng.
Rõ ràng là tối qua, mặc cho có tiếp xúc với vợ thế nào, mức pin cũng chỉ dừng lại ở 10%, tại sao sáng nay lại đột nhiên nhảy lên 13%?
Giữa hai điều này có liên hệ gì chăng?
Thịnh Khải Huy cẩn thận hồi tưởng lại mọi hành động giữa anh và Tô Khả từ tối qua đến sáng nay, cũng chẳng có gì đặc biệt.
Chẳng lẽ, có liên quan đến việc qua đêm cùng nhau?
Hai người ở bên nhau thêm một ngày, là thanh pin sẽ có thể tăng thêm một chút?
Suy đi nghĩ lại, Thịnh Khải Huy cảm thấy giả thuyết này là hợp lý nhất.
Muốn xác minh suy đoán của mình có chính xác không cũng đơn giản thôi, sáng mai tìm cơ hội tiếp xúc với Tô Khả, xem thanh pin có tiếp tục tăng hay không là biết liền.
Suy nghĩ cẩn thận chuyện này, tâm trạng ngột ngạt ban nãy của Thịnh Khải Huy cũng dịu đi đôi chút.
Khi anh quay lại phòng, Tô Khả đã tỉnh dậy, trông có vẻ mới vừa thức, đang ngồi ngẩn ra bên mép giường.
Thấy Thịnh Khải Huy quay về, Tô Khả ngẩng đầu hỏi: "Anh vừa ra ngoài à?"
"Ừ, tỉnh dậy không có việc gì làm nên ra ngoài đi dạo một chút. Em ngủ ngon chứ?"
"Ngủ ngon lắm."
Đến giờ Tô Khả vẫn còn nhớ rõ cái nguồn nhiệt độ vừa phải trong giấc mơ kia, ôm vào người thật sự dễ chịu vô cùng.
Lúc đầu cô ngủ rất say, nhưng sau đó nguồn nhiệt đó đột nhiên biến mất, cô liền ngủ không yên nữa, chẳng bao lâu thì tỉnh.
Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã gần bốn giờ rồi.
"Bà cụ Thịnh vẫn còn đang may vỏ chăn, em đi nấu cơm chiều đây, lát nữa bọn trẻ sẽ về."
Tô Khả đứng dậy, vừa định ra ngoài thì chợt nhớ ra điều gì, liền tháo đồng hồ khỏi tay, cẩn thận đặt vào ngăn kéo bàn rồi mới đi vào bếp.
Một lát nữa phải vo gạo rửa rau, cô sợ làm ướt đồng hồ.
Cũng không biết đồng hồ thời nay có chống nước không, lỡ như không chống nước mà bị hư thì cô tiếc đứt ruột.
Tháo ra thì vẫn yên tâm hơn.
Tô Khả vừa bước vào bếp, Thịnh Khải Huy cũng bước theo phía sau.
Anh xắn tay áo lên, nói: "Anh làm cùng em."
"Anh biết nấu cơm à?"
Tô Khả kinh ngạc nhìn Thịnh Khải Huy.
Thời buổi này không có đồ ăn sẵn, ăn ngoài lại đắt, nấu ăn ở nhà là chuyện thường, biết nấu cũng không có gì lạ.
Nhưng nếu người biết nấu lại là một bệnh nhân ốm yếu như Thịnh Khải Huy, thì có chút kinh ngạc rồi.
Với cái dáng vẻ yếu đuối như thể gió thổi là ngã ấy, anh có thể gắng gượng nấu xong một bữa cơm sao?
Tô Khả rất nghi ngờ.
Thấy được sự hoài nghi trong mắt cô, Thịnh Khải Huy giải thích: "Thật ra anh không biết nấu ăn. Trước đây lúc Thịnh Duệ còn nhỏ, bà cô sang giúp chăm sóc mấy năm liền. Sau này Thịnh Duệ lớn hơn một chút, việc nấu cơm trong nhà đều do thằng bé làm."
"Thịnh Duệ? Nó nấu cơm á?"
Tô Khả khá ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng, đây là năm 1976, bốn mươi năm sau, mười tuổi mà biết nấu cơm thì đúng là chuyện lạ, nhưng đặt trong thời đại này thì lại quá bình thường.
Nhiều đứa trẻ phải chăm em trai em gái, bố mẹ lại đều đi làm, nên tầm bảy, tám tuổi đã biết nấu cơm, chăm sóc em trai em gái rồi.
Thịnh Khải Huy thở dài, "Cũng tại cái thân thể này của anh, khiến Thịnh Duệ còn bé mà đã phải gánh vác quá nhiều. Nhưng từ sau khi chúng ta kết hôn, anh thấy sức khỏe mình khá lên nhiều, nấu một bữa cơm chắc là chịu được."
Tô Khả vẫn không quá yên tâm, sợ anh làm quá sức rồi lại phải vào bệnh viện chỉ vì một bữa cơm, như vậy thì không đáng.
"Anh chắc chắn làm nổi chứ? Thật ra để em nấu một mình cũng được."
Thịnh Khải Huy gật đầu, "Anh biết rõ tình trạng cơ thể mình. Em yên tâm đi."
Thấy anh kiên trì, Tô Khả cũng không phản đối nữa.
Chỉ dặn anh nếu thấy không chịu nổi thì đừng cố, lập tức quay lại phòng nghỉ ngơi.
Bị bệnh chỉ vì nấu cơm thì không đáng chút nào.
Thịnh Khải Huy liên tục cam đoan mình biết chừng mực, chắc chắn không sao, lúc đó Tô Khả mới giao cho anh việc rửa rau.
Thịnh Khải Huy xách thau rau đi đến chỗ bể nước chung giữa sân trong để rửa rau.
Giờ này là lúc các gia đình bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Trong sân trong có bà Trương và bà Phương cũng mỗi người một thau rau đứng cạnh bể nước rửa rau.
Thấy hôm nay không phải bà cụ Thịnh rửa rau, cũng không phải Thịnh Duệ rửa rau, mà lại là Thịnh Khải Huy, hai người lập tức liếc mắt nhìn nhau, thấy trong ánh mắt đối phương đều hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Thịnh Khải Huy ốm yếu đó, bình thường thấy gió là ngã, làm chút việc là đổ bệnh, sao hôm nay lại phá lệ đi rửa rau vậy?
"Tiểu Thịnh này, cậu cứ để rau ở đây đi, tôi lát nữa rửa xong sẽ tiện tay rửa giúp cậu luôn."
Bà Trương lo lắng nhìn Thịnh Khải Huy, ra hiệu cho anh đặt thau rau xuống cạnh bể nước.
Cũng không trách bà Trương phải lo lắng, bởi Thịnh Khải Huy vốn là người “có tiền án”.
Chỉ riêng những lần bà Trương tận mắt chứng kiến cũng đã ba lần rồi.
Một lần trong nhà bị dột mái, Thịnh Khải Huy mượn thang trèo lên xem, kết quả mới lên xuống được hai lượt đã thở không nổi, rồi ngã lăn ra bất tỉnh.
Một lần khác, bà cụ Thịnh lúc đó còn ở quê chưa lên, Thịnh Duệ vì có hoạt động ở trường nên không kịp về nấu cơm, Thịnh Khải Huy sợ Thịnh Giai đói nên ráng nấu một bữa, kết quả là ngất luôn trong bếp.
Thịnh Giai vừa khóc vừa chạy đi gọi bà Trương, bà Trương liền rủ vài người hàng xóm vội vàng đưa Thịnh Khải Huy vào bệnh viện.
Còn một lần nữa, khi khu phố thông báo có thể mua cải thảo dự trữ cho mùa đông, Thịnh Khải Huy cùng mấy nam đồng chí trong sân trong đi vận chuyển cải thảo, kết quả lại ngất dọc đường.
Cuối cùng anh bị chở về cùng với đống cải trên xe ba bánh.
Kể ra ba lần ấy, lần nào cũng khiến người khác hoảng hồn.
Bà Trương giờ không dám để Thịnh Khải Huy làm việc nữa, tự tay giúp anh còn thấy yên tâm hơn.
Tấm lòng của bà Trương, Thịnh Khải Huy đương nhiên hiểu rõ.
Chỉ là tình trạng cơ thể của anh hiện tại thế nào, chỉ có một mình anh biết được.
Không tiện giải thích, Thịnh Khải Huy chỉ mỉm cười nói: "Bác Trương, cảm ơn bác, nhưng hôm nay cháu thấy ổn ạ, để cháu tự rửa là được."
Bà Trương vẫn còn định ngăn cản,bà Phương bên cạnh cũng góp lời khuyên can.
Cuối cùng hai bà lão không lay chuyển được sự kiên quyết muốn rửa rau của Thịnh Khải Huy, đành để anh tự rửa.
Tuy vậy, hai người vẫn không yên tâm, cố tình rửa rau chậm lại, đứng cạnh anh rửa rau từ đầu đến cuối, thấy anh quả thực không sao mới yên tâm quay về nhà mình.
Thịnh Khải Huy xách rau đã rửa xong quay lại, bên này Tô Khả cũng đã nhóm lửa xong.
Trong bếp nhà họ Thịnh có hai bếp, mỗi bên một cái.
Một để xào nấu, một để hấp cơm, không làm chậm trễ nhau.
Tô Khả đậy nắp nồi cơm lại, rồi chuyển sang xào món ăn.
Thịnh Khải Huy thấy mình không giúp được gì trong bếp, liền mang bát đũa ra phòng khách dọn bàn ăn.
"Chú ơi, bọn cháu về rồi."
Hai giọng nói lanh lảnh vang lên trước cửa, tiếp đó Thịnh Duệ và Thịnh Giai mang cặp sách chạy vào nhà.
"Tan học rồi à? Mau rửa tay, chuẩn bị ăn cơm."
Thịnh Khải Huy mỉm cười dịu dàng nói.
Thịnh Duệ và Thịnh Giai ngoan ngoãn đi rửa tay trước, rửa xong quay lại, cả hai đều ngó vào bếp, thấy người nấu cơm hôm nay không phải là bà cụ Thịnh quen thuộc mà là thím, cả hai đứa đều sững người.
"Hôm nay là thím nấu cơm, để xem tay nghề của thím thế nào."
Thịnh Khải Huy nói từ phía sau lưng chúng.