Đại Tạp Viện Năm 70, Lấy Chồng Ốm Yếu Làm Giám Đốc Nhà Máy

Chương 21: Sao tiêu hao pin ghê vậy?

Trước Sau

break

Chiều hôm đó, bà cụ Thịnh đo số đo cơ thể cho Tô Khả xong thì vào phòng phía Bắc bắt đầu may vỏ chăn.

Tô Khả cũng có ý định vào phụ giúp bà.

Tuy cô không biết dùng máy may, nhưng nguyên chủ lúc còn ở nhà mẹ đẻ từng cắt may quần áo, cũng từng khâu chăn bông, tay nghề nữ công vẫn còn đó.

Thế nhưng bà cụ Thịnh không chịu, chỉ bảo cô với Thịnh Khải Huy cả đời mới có một lần nghỉ phép kết hôn, cứ yên tâm nghỉ ngơi, chuyện trong nhà không cần cô lo.

Tô Khả đành quay về phòng phía Nam, dọn dẹp lại mấy món đồ dùng hằng ngày đã mua buổi sáng.

Khi cô vào phòng, Thịnh Khải Huy đã nằm nghiêng trên giường, trông như đã ngủ thiếp đi rồi.

Chỉ sau một thời gian ngắn chung sống, Tô Khả đã đại khái nắm được tình trạng sức khỏe của ông chồng bệnh tật nhà mình.

Thịnh Khải Huy có vẻ như thể chất vốn đã yếu từ trong bụng mẹ, bảo là có bệnh gì nghiêm trọng thì cũng không hẳn, nhưng người bình thường ngủ đủ giấc thì cả ngày có thể tung tăng hoạt động, còn anh thì không.

Giống như hôm nay, hai người tối qua ngủ sớm, sáng dậy tinh thần Thịnh Khải Huy vẫn ổn, nhưng chỉ đi dạo nửa buổi sáng là mệt lả, về đến nhà liền ngủ thiếp đi.

Tô Khả lúc này thì không buồn ngủ chút nào, cô nhẹ tay nhẹ chân dọn dẹp đồ đạc, xong xuôi thì lấy từng gói giấy bọc đường ra mở.

Trên đường về, cô và Thịnh Khải Huy đã bàn bạc chuyện chia kẹo mừng.

Cả hai đều đồng ý nhất trí, bắt đầu chia từ khu nhà tập thể.

Khu nhà tập thể này đều là hàng xóm sống bao năm, không ít người còn làm việc trong xưởng cơ khí.

Bình thường gặp mặt suốt ngày, Tô Khả gả đến không tổ chức tiệc cưới, vậy nên nhân lúc chia kẹo mừng này, phải chính thức ra mắt mọi người một lần.

Thấy Thịnh Khải Huy ngủ say, Tô Khả tiện tay cầm một quyển sách trên bàn lên xem, hóa ra là sách ngữ văn cấp ba.

Trên trang đầu có viết ba chữ rất cứng cáp—Thịnh Khải Huy.

Rõ ràng đây là sách học thời trung học của Thịnh Khải Huy.

Xem qua năm in của sách giáo khoa, rồi tính theo tuổi của Thịnh Khải Huy, thì anh hẳn là tốt nghiệp cấp ba vào mười năm trước, tức là năm 1966.

Chính là nằm trong nhóm ba khóa đầu tiên nổi tiếng một thời.

Tô Khả ngẩng đầu liếc nhìn phía Thịnh Khải Huy đang ngủ, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.

Người ta vẫn nói, ba khóa đầu tiên ấy chính là nhóm thí sinh có nền tảng kiến thức vững chắc nhất sau khi khôi phục lại kỳ thi đại học.

Không nói đâu xa, chỉ cần nhìn việc anh ấy để sách giáo khoa ngữ văn cấp ba ngay đầu giường cũng đủ thấy anh rất có thể vẫn chưa từng từ bỏ việc học.

Sang năm là có kỳ thi đại học rồi, mình phải tìm cơ hội khéo léo nhắc anh bắt đầu ôn tập lại dần dần.

Còn hơn một năm nữa, nếu bây giờ bắt đầu thì chắc chắn sẽ đi trước tất cả mọi người.

Chồng mình với cái thân thể này, cứ mãi đến xưởng làm việc tay chân thì không ổn chút nào, sức khỏe không chịu nổi, chỉ càng làm bệnh tình nặng thêm, lại chẳng có tiền đồ.

Nhìn anh làm suốt năm năm rồi vẫn chỉ là công nhân học việc, là biết sức không theo nổi.

Trong xưởng toàn việc nặng, không có sức là không làm nổi đâu.

Nhưng nếu thi đỗ đại học thì khác hẳn. Sau khi ra trường là cán bộ, được phân công ngồi văn phòng, nhàn hơn công việc ở xưởng một trời một vực.

Tới khi đó, sinh viên tốt nghiệp đại học trong thập niên tám mươi, không chỉ có tương lai xán lạn mà còn có lợi cho sức khỏe của anh nữa, đúng là vẹn cả đôi đường.

Tô Khả chăm chú nhìn vào trang sách, nhưng đầu óc đã sớm bay đi tận đâu, nghĩ linh tinh cả đống chuyện.

Không biết là khi nào, cô cũng ngủ thiếp đi trên giường lúc nào chẳng hay.

Khi ngủ mơ màng, Tô Khả chỉ thấy chính mình đang nằm cạnh một nguồn nhiệt, ấm áp vừa phải, cảm giác mềm mại thoải mái vô cùng.

Như có bản năng thôi thúc, Tô Khả liền nghiêng người dựa sát vào nguồn nhiệt ấy...

Thịnh Khải Huy bị nóng đến tỉnh cả ngủ.

Thời tiết tháng năm ở miền Bắc rõ ràng vẫn chưa phải là quá oi bức, vậy mà anh lại có cảm giác như bản thân bị một quả cầu lửa ôm chặt lấy người.

Dòng nhiệt nóng hổi không ngừng truyền từ quả cầu ấy truyền sang thân thể anh.

Thịnh Khải Huy thật ra vẫn còn chưa ngủ đủ, nhưng vì nóng không chịu nổi nên anh cuối cùng buộc phải mở mắt ra.

Vì vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc Thịnh Khải Huy còn trống rỗng trong chốc lát, nhưng ngay sau đó, anh liền cảm nhận được nguồn nhiệt mềm mại và nóng hổi đang nằm trong lòng mình.

Không biết từ lúc nào, Tô Khả đã ngủ lăn vào trong lòng anh, mặt vùi trong lồng ngực anh, tay khoác lên eo anh, ngủ rất say.

Thịnh Khải Huy rốt cuộc cũng hiểu ra cảm giác nóng nực trong giấc mơ kia là từ đâu mà đến.

Chỗ nào trên người mình bị cô vợ nhỏ chạm vào, đều như bị thiêu cháy vậy.

Và rồi vài giây sau, Thịnh Khải Huy bỗng bừng tỉnh nhận ra.

!!!

Sống hai kiếp người, đây là lần đầu tiên thân thể của Thịnh Khải Huy xuất hiện tình huống thế này.

Kiếp trước lúc nào cũng ốm yếu bệnh tật, sức khỏe hoàn toàn không cho phép anh nghĩ đến những chuyện linh tinh.

Sang đến kiếp này, tuy được sống lại, nhưng vẫn yếu đuối như cũ. Nguyên nhân lần này là do thể lực tụt pin, nói tắt là thường xuyên rơi vào trạng thái hết điện đột ngột.

Cái cơ thể này chỉ còn khoảng 5% pin, đủ để duy trì hoạt động cơ bản thôi, những phản ứng ngoài phạm vi hoạt động sinh tồn đều bị anh tự động khóa lại từ lâu.

Mà lúc này, cái cảm giác xa lạ đột nhiên xuất hiện kia khiến lòng Thịnh Khải Huy vừa ngạc nhiên vui mừng lại vừa luống cuống không biết phải làm gì.

Việc cần làm bây giờ là lập tức tách khỏi Tô Khả, lỡ như cô mà tỉnh dậy lúc này, thì tình huống này bản thân sẽ quá xấu hổ.

Thịnh Khải Huy nhẹ nhàng lùi ra sau, rồi từ từ nâng cánh tay Tô Khả lên, cố gắng không đánh thức cô, cuối cùng cũng thoát ra được khỏi vòng tay của cô vợ nhỏ.

Trước khi xuống giường, anh lại quay đầu nhìn cô gái vẫn đang ngủ ngon lành trong mộng.

Ban đầu còn lo lắng không thể cùng vợ làm chuyện ấy, ai ngờ vạch pin lại nhảy vọt lên 10%, vậy mà cơ thể anh lại hoạt động được thật.

Không cần phải đợi tận một năm như anh từng nghĩ.

Tảng đá đè nặng trong lòng bỗng chốc tan biến, Thịnh Khải Huy cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng thấy.

Một cảm xúc ngọt ngào xa lạ tràn ngập trong lồng ngực anh.

Bên cạnh không có gương, nếu có chắc anh đã thấy được hai má mình cùng với vành tai đỏ bừng hết cả. Làn da màu lúa mạch cũng không giấu nổi.

Anh đứng dậy, liếc xuống bên dưới, rồi nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài.

Dù chưa từng trải qua, nhưng Thịnh Khải Huy cũng là người trưởng thành đã sống hai đời, dù không ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy, đợi đến khi đầu óc bình tĩnh lại, anh chỉ cần tìm chỗ không người để giải quyết, lát nữa là ổn.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc Thịnh Khải Huy đẩy cửa ra, thứ vừa rồi vẫn còn hăng hái bừng bừng… soạt một tiếng, nghiêng quỵ trở lại.

Thịnh Khải Huy chết sững.

Anh trố mắt nhìn trong ba giây, cuối cùng cũng nhận ra, nó… nó… nó vậy mà chỉ cầm cự được chưa tới ba phút.

Ba… ba phút…

Anh cúi đầu nhìn vào thanh báo pin trong đầu, lúc mới ngủ dậy còn 13%, giờ lại tụt về 9% rồi.

???

Cái hoạt động này, nó tốn pin vậy sao?

Mất một lúc lâu, Thịnh Khải Huy mới miễn cưỡng chấp nhận thực tế phũ phàng ấy.

Anh muốn khóc cũng chẳng khóc nổi.

Muốn làm chuyện kia với vợ, quả nhiên vẫn là anh suy nghĩ quá nhiều rồi.

Ba phút…

Tô Khả chắc sẽ đạp anh xuống giường mất thôi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc