"Sư phụ, con thật sự hết cách rồi. Tối hôm kia, ba con bảo con nhường công việc lại cho Nhị Muội, để thay cô ấy đi xuống nông thôn. Con không đồng ý, nên mới nghĩ đến chuyện kết hôn rồi gả đi, như vậy họ sẽ không còn cách nào ép con nữa, thế nên mới vội vàng đi lãnh giấy kết hôn."
"Sao bọn họ lại nghĩ ra được chuyện như vậy chứ!"
Đỗ Thu Mai tức đến run người, nhìn dáng vẻ nhỏ bé của đồ đệ, lại càng thấy xót xa.
Nhà đồ đệ đúng là một mớ hỗn độn, nếu không bị gia đình níu kéo thì đâu đến nỗi đến giờ vẫn chưa có đối tượng, còn bị ép phải vội vàng gả chồng.
Đối với phụ nữ mà nói, kết hôn là chuyện lớn ảnh hưởng cả cuộc đời.
Nếu lỡ gả nhầm người, thì cả đời coi như chấm hết.
Nhưng những lời này bây giờ Đỗ Thu Mai không tiện nói ra. Giấy kết hôn cũng đã lãnh rồi, giờ nói thêm gì nữa cũng chỉ khiến đồ đệ thêm phiền lòng.
"Tiểu Khả, cô chờ chút."
Đỗ Thu Mai xoay người vào phòng thay đồ, lúc ra thì dúi vào tay Tô Khả mười đồng tiền và một xấp phiếu lương thực.
"Mười đồng này là tiền mừng của sư phụ, mấy tấm phiếu này cô cầm lấy mà lo liệu tiệc cưới. Định tổ chức ngày nào rồi chưa?"
"Sư phụ, bọn con không định làm tiệc cưới nữa."
Tô Khả nhét lại xấp phiếu vào tay Đỗ Thu Mai.
"Sao lại không tổ chức? Là phía nhà trai không muốn à?"
"Không phải. Là con và anh ấy bàn với nhau rồi, quyết định không tổ chức."
Tô Khả kể lại hết chuyện cô trở mặt với gia đình cho Đỗ Thu Mai nghe.
Nghe xong, Đỗ Thu Mai vỗ vai Tô Khả, "Làm tốt lắm. Ba mẹ cô bên đó, cắt đứt thì cắt đứt, sau này sống cuộc sống của vợ chồng của cô cho tốt vào. Bên nhà mẹ đẻ ấy, ai đến đòi hỏi gì thì cũng đừng mềm lòng."
Đồ đệ nhà mình cuối cùng cũng cứng rắn một lần, Đỗ Thu Mai cũng coi như bớt lo phần nào.
Trước kia đồ đệ nhu nhược lắm, bị người trong nhà chèn ép thế nào cũng đều cam chịu nhẫn nhịn.
Lần này rốt cuộc cũng biết phản kháng rồi.
Đỗ Thu Mai lại nhét xấp phiếu vào tay Tô Khả, "Những thứ này cô cứ cầm lấy, cuộc sống của gia đình nhỏ mới bắt đầu, cần dùng đến mấy thứ này."
Lúc này trong lòng Tô Khả rất cảm động.
Mười đồng tiền ở thời buổi này là món quà lớn lắm rồi, thường chỉ có người thân mới tặng số tiền như thế.
Chưa kể còn có cả phiếu lương thực.
Đỗ Thu Mai thật lòng thật dạ tốt với cô, người đồ đệ này.
Ở chỗ Đỗ Thu Mai, Tô Khả cảm nhận được sự ấm áp mà cô chưa từng thấy ở nhà họ Tô.
Mà giờ cô cũng thực sự cần đến phiếu lương thực, nên không từ chối Đỗ Thu Mai nữa mà nhận lấy.
"Thời gian nghỉ kết hôn là ba ngày, tranh thủ mấy ngày này đi mua sắm những thứ cần thiết cho lễ cưới đi. Dù không làm tiệc, nhưng đồ cần mua thì vẫn phải có."
"Biết rồi ạ, sư phụ, con đi đây."
"Đi đi, lát nữa tôi nói với chủ nhiệm một tiếng."
Tô Khả rời khỏi xưởng, lúc này đã qua giờ làm việc, công nhân trong xưởng đều đã vào vị trí của mình bắt đầu làm việc.
Tô Khả tìm một góc vắng, xác nhận xung quanh không có ai, rồi thử tiến vào không gian.
Trước đó cô đã từng dùng ý niệm để lấy đồ ra, lần này cô thử nói trong đầu một câu "Vào trong."
Chỉ một giây sau, cả người cô đã đứng trong không gian rồi.
Tô Khả nhìn xung quanh, vẫn là kho hàng của trung tâm triển lãm.
Trong lòng cô mừng rỡ, thành công rồi.
Hóa ra trước đây không phải mơ, cô thực sự là đã có được không gian này.
Việc đầu tiên sau khi vào không gian, chính là Tô Khả xem xét toàn bộ không gian một lượt.
Không gian rất lớn, Tô Khả thử nghiệm thì thấy ý niệm của cô có thể bao phủ toàn bộ khu vực này.
Muốn lấy thứ gì, không cần phải bước tới lấy, chỉ cần nghĩ một chút, đồ sẽ tự xuất hiện trong tay.
Cô dự định sau khi ra ngoài sẽ thử xem, liệu có thể dùng ý niệm để lấy đồ trong không gian trực tiếp hay không.
Sau đó, Tô Khả dùng ý niệm rà soát toàn bộ không gian một lượt, từ các góc tường đến rìa mép, cũng không thấy có linh tuyền đâu.
Cuối cùng cô đành xác nhận, trong không gian của bản thân đúng là không có linh tuyền.
Tô Khả có hơi thất vọng.
Muốn dùng linh tuyền để chữa bệnh cho Thịnh Khải Huy, con đường này coi như không thực hiện được.
Rời khỏi không gian, lúc Tô Khả đến cổng nhà máy thì Thịnh Khải Huy đã đứng đó chờ từ lâu.
Không biết anh mượn được xe đạp từ đâu, thấy Tô Khả nhìn chiếc xe với ánh mắt tò mò, anh chủ động giải thích, "Xe của sư phụ anh đấy, cho chúng ta mượn dùng một ngày, tối về trả lại cho ông ấy."
Có xe đạp ngồi, không phải đi bộ, Tô Khả dĩ nhiên là vui.
Cô leo lên yên sau xe đạp, dù yên sau có hơi cứng, ngồi cũng không mấy dễ chịu, nhưng ít nhất là bản thân không cần đi bộ.
Giá mà có thể ngồi xe đạp mãi như vậy, hoặc là có một chiếc xe riêng cho mình thì tốt biết bao.
Tô Khả thấy lòng rạo rực, không nhịn được hỏi Thịnh Khải Huy, "Mua một chiếc xe đạp như vậy thì hết bao nhiêu tiền?"
Thịnh Khải Huy trả lời: "Hơn trăm đồng, nhưng quan trọng là không có phiếu mua xe đạp."
Phiếu mua xe thì quá khó kiếm, quý này (3 tháng) trong xưởng chỉ phát được một tấm, vốn dĩ sư phụ nói anh sức khỏe không tốt, nên đề nghị nhường cho anh.
Phiếu mua xe đạp khó kiếm lắm, quý này trong xưởng chỉ phát được một tấm. Vốn dĩ sư phụ nói anh sức khỏe không tốt, định đề nghị nhường lại cho anh.
Chỉ tiếc là phần lớn mọi người đều không đồng ý.
Cũng chẳng trách ai được, với tình trạng sức khỏe của anh, bình thường đi làm phải tiết kiệm năng lượng pin, nên có thể không làm là sẽ không làm, cả ngày cơ bản đều là đánh trống lảng, trốn tránh cho qua chuyện.
Khối lượng công việc của người ta nửa ngày, phải bằng anh làm hai ba ngày mới xong.
Nếu không phải nể mặt anh cả của anh đã hy sinh vì bảo vệ tài sản của xưởng, mấy người này sớm đã đuổi anh ra khỏi tổ hàn điện rồi.
Nhờ có lãnh đạo xưởng và sư phụ chống lưng, anh mới có thể làm đến tận bây giờ.
Chỉ là đã năm năm rồi, anh vẫn chỉ là công nhân học việc.
Chuyện này ngay cả sư phụ cũng thấy bất lực.
Không phải ông không muốn giúp anh chuyển chính thức, mà là không thể giao việc cho anh làm một mình.
Công việc hàn điện này nguy hiểm cao, lại đòi hỏi sự tỉ mỉ, mà sức khỏe của Thịnh Khải Huy thì chẳng thể trông cậy được, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã gục.
Đến lúc xảy ra chuyện thì phải làm sao?
Làm sao có thể ăn nói với anh cả Thịnh đã hy sinh.
Một mặt là sư phụ muốn tốt cho anh, một mặt lại không thể đè nén được sự bất mãn của mọi người, vì vậy trong năm năm qua chỉ có thể cho anh mức lương cao nhất của công nhân học việc, còn chuyện chuyển chính thức thì nhất thời chẳng thể làm gì được.
Kiếp trước Thịnh Khải Huy từng oán trách sức khỏe yếu ớt của mình, luôn nghĩ nếu mình khỏe mạnh thì sẽ tốt biết bao.
Nhưng sống lại một đời, tâm thái của anh đã bình ổn hơn nhiều.
"Đợi sau này đi, anh sẽ nghĩ cách kiếm một tấm phiếu mua xe đạp."
Pin tăng đến 10% rồi thì chẳng lên nữa, khả năng hồi phục sức khỏe của anh rất mong manh.
Nhưng đã kết hôn rồi, chẳng thể thay đổi, anh cảm thấy rất có lỗi với Tô Khả.
Những điều cô yêu cầu, nếu có thể đáp ứng, anh sẽ cố gắng hết sức để làm được.
"Không cần đâu, em chỉ tiện miệng nói vậy thôi, đi xe buýt cũng tiện mà, mùa đông không lạnh, lại không sợ trơn trượt."
Tô Khả nói, trong giọng không nghe ra chút không vui nào.
Cô thật sự không để tâm.
Thời đại này vốn đã thiếu thốn vật chất, có xe đạp thì đương nhiên tốt, nhưng không có cũng chẳng cần cưỡng cầu.
Việc quan trọng trước mắt là nhanh chóng mua sắm đồ cưới cho xong.
Hai người đi mua vải trước.
Tới quầy bán vải ở trung tâm bách hóa, 16 thước phiếu vải lãnh được khi đi đăng ký kết hôn đều dùng để mua đồ dùng giường.
Hiện giờ không khuyến khích dùng màu đỏ tươi, kết hôn cũng không mặc đồ đỏ, nhưng họ vẫn mua loại vải in hoa mẫu đơn đỏ rực, định nhờ bà cụ may thành một bộ vỏ chăn.
Cưới xin mà, vẫn phải có chút không khí cưới hỏi.
Phần vải còn dư sau khi làm vỏ chăn, còn phải may hai chiếc vỏ gối.
Đến khi mua xong hết những thứ này, phiếu vải được phát khi đăng ký kết hôn đã dùng hết mà vẫn không đủ, lại phải bỏ thêm vào 20 thước phiếu vải nữa.