Đại Tạp Viện Năm 70, Lấy Chồng Ốm Yếu Làm Giám Đốc Nhà Máy

Chương 16: Không gian đến muộn

Trước Sau

break

Vậy phải làm sao đây?

Anh còn mạnh miệng khoe khoang với Tô Khả, nói rằng chỉ một năm là có thể hồi phục như người bình thường.

Thế nhưng bây giờ…

Nếu đến lúc đó, thân thể anh vẫn cứ ốm yếu như vậy, chẳng phải là thành ra lừa cưới sao?

Nghe tiếng hô hấp đều đặn của Tô Khả bên tai sau khi ngủ say, Thịnh Khải Huy cũng không biết sáng mai phải đối mặt với cô thế nào.

Tô Khả mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, giấc này ngủ đến mơ hồ, đến khi cô mở mắt ra lần nữa, nhìn rõ mọi thứ xung quanh, cô cảm thấy mình giống như đang trong một giấc mơ lồng trong mơ, vẫn chưa tỉnh lại.

Dưới thân không phải là giường đệm mềm mại, mà là nền xi măng cứng rắn.

Tô Khả đưa tay ấn thử, vừa lạnh vừa cứng.

Nhìn quanh bốn phía, thấy từng dãy kệ hàng cao lớn, trên kệ chất đầy các loại hàng hóa.

Có quần áo, vải vóc, đồ dùng sinh hoạt, mỹ phẩm,…

Tất cả đều là sản phẩm của những năm bảy mươi tám mươi.

Tô Khả dụi dụi mắt, cứ thấy nơi này rất quen thuộc.

Khoan đã, đây chẳng phải là nhà kho của trung tâm triển lãm nơi mình làm việc sao?

Thời gian trước, trung tâm triển lãm tổ chức một buổi triển lãm hàng hóa hoài niệm thập niên bảy mươi tám mươi, chủ đề lần đó chính là do cô lên kế hoạch và điều phối.

Buổi triển lãm lần ấy vô cùng thành công, sau khi kết thúc mỹ mãn, cô cùng đồng nghiệp đi ăn mừng, kết quả là ngủ một giấc dậy lại xuyên về năm 1976.

Mà nơi mình đang ở bây giờ, chính là nhà kho dưới tầng hầm trước khi buổi triển lãm bắt đầu, bên trong chất đầy đủ loại hàng hóa thập niên bảy mươi tám mươi.

Từng cuộn vải bông nhiều màu, nhung kẻ xọc, vải len pha, vải tổng hợp; từng dãy bát đũa nồi xoong các loại đồ dùng hàng ngày; còn có cả mỹ phẩm như kem dưỡng Hưu Nghị, dầu nghêu…

Ở góc đông bắc của nhà kho là khu quần áo, từ trong ra ngoài, từ xuân hè đến thu đông, kiểu gì cũng có.

Những mẫu quần áo này được thiết kế dựa theo phong cách những năm bảy mươi tám mươi, Tô Khả khi đó đã liên hệ với xưởng sản xuất để cải tiến lại toàn bộ.

Dù sao thì cũng không ai thực sự mặc đồ thập niên bảy mươi tám mươi mà đi ngoài phố năm 2023 cả, nhưng sau khi được cải tiến, lối thiết kế này vừa mang nét hoài cổ, vừa hợp thời trang, ngay lập tức trở nên nổi bật.

Tô Khả nhớ khi đó lô quần áo này bán rất chạy, đến khi kết thúc buổi triển lãm thì gần như đã bán hết sạch.

Kế bên khu quần áo là dãy kệ chất đầy các thùng bánh kẹo.

Toàn là những món ăn vặt từng rất phổ biến trong thập niên bảy mươi tám mươi, sau khi triển lãm bắt đầu, rất nhiều người sinh ra vào thời kỳ đó đã tỏ ra thích thú, nói là làm họ nhớ lại đầy ắp ký ức tuổi thơ.

Kết thúc buổi triển lãm, Tô Khả cũng nhớ những món đó cơ bản đều đã bán hết.

Thế nhưng trong giấc mơ hiện tại, những hàng hóa này vẫn nguyên vẹn nằm trên kệ, chưa động đến, y như lúc buổi triển lãm còn chưa bắt đầu.

Chẳng lẽ vì mình là người lên kế hoạch cho buổi triển lãm này nên mới bị ném đến năm 1976?

Còn nữa, giấc mơ lồng mơ này cũng quá chân thật rồi.

Tô Khả tiện tay lấy một viên kẹo con bướm từ trong thùng, bóc vỏ, cho vào miệng, vị ngọt dịu pha lẫn hương mè và quế lan tỏa trong miệng, thật sự rất ngon.

Càng lúc càng cảm thấy giấc mơ này quá thật, cứ như mình thực sự đang ăn kẹo vậy.

Tô Khả theo phản xạ véo một cái vào cánh tay.

Hửm? Đau thật.

Lại véo thêm cái nữa, lần này mạnh hơn.

Hít, đau thiệt!

Tô Khả nhìn chằm chằm vào cánh tay đã bị véo đỏ, ngây cả người.

Nếu là mơ, tại sao mình lại cảm nhận được đau?

Nếu đây không phải mơ, vậy thì…

Tim Tô Khả đột ngột đập nhanh, một suy đoán dần hiện lên trong đầu cô.

Không phải mơ, vậy thì nơi này có thể nào… là không gian của cô sao?

Trước khi xuyên, Tô Khả rất thích đọc tiểu thuyết mạng, đủ thể loại xuyên không cô đều đọc qua, mà phần lớn nhân vật chính sau khi xuyên đều sẽ có một cái không gian.

Vì vậy sau khi xuyên đến đây, Tô Khả từng thầm oán sao người ta xuyên là có không gian, còn chính mình thì chẳng có gì.

Chẳng lẽ, không gian của mình bây giờ mới đến?

Để xác nhận suy đoán, Tô Khả làm theo cách từng đọc trong tiểu thuyết, dùng ý niệm âm thầm niệm một tiếng “ra ngoài”.

Giây tiếp theo, cô cảm thấy cơ thể chợt nhẹ bẫng.

Xung quanh tối đen như mực, dưới người vẫn là chiếc giường êm ái.

Bên tai vang lên tiếng hô hấp đều đặn trong lúc ngủ say của Thịnh Khải Huy.

Kẹo bơ trong miệng vẫn còn, Tô Khả cắn một cái, ngọt lịm.

Một cảm giác hưng phấn khó tả lan khắp cả cơ thể, Tô Khả gần như muốn lập tức thử lại xem mình có thể quay lại không gian kia không.

Nhưng liếc mắt nhìn Thịnh Khải Huy bên cạnh, Tô Khả vẫn cố nén lại sự kích động.

Không thể mạo muội tiến vào, nhỡ lúc cô không có ở đây mà Thịnh Khải Huy tỉnh lại thì hỏng mất.

Vẫn là đợi đến ngày mai, tìm nơi nào không có ai rồi thử lại thì hơn.

Sau khi quá hưng phấn, Tô Khả mãi mà không ngủ được.

Mãi đến khi chân trời dần sáng lên một mảng trắng, cô mới lại ngủ thiếp đi được một lát, đến lúc tỉnh dậy thì đã bảy giờ rồi.

Chỗ bên cạnh giường đã  trống không, Thịnh Khải Huy đã dậy rồi.

Tô Khả cũng vội vàng rời giường, bước đến giá rửa mặt, phát hiện trong chậu đã có sẵn nước, cốc đánh răng cũng đã đựng đầy nước súc miệng.

Trong lòng cô chợt thấy ấm áp, Thịnh Khải Huy thật sự là một người rất chu đáo.

Nếu không phải vì cơ thể như vậy, hẳn sẽ là một người chồng rất tốt.

Hôm nay phải vào trong không gian xem thử, biết đâu tìm được nước suối linh.

Trong tiểu thuyết, nhiều người xuyên không đều có nước suối linh trong không gian, có thể trị bệnh, dưỡng nhan, nếu thật sự có, cho Thịnh Khải Huy uống mỗi ngày, sức khỏe của anh sẽ sớm hồi phục.

Tô Khả đã hạ quyết tâm, lát nữa phải tìm chỗ kín đáo để vào không gian xem thử.

Sau khi rửa mặt, cô thay quần áo, rồi đứng trước gương tết tóc thành một bím sau đầu.

Thu dọn gọn gàng xong, Tô Khả bưng chậu rửa mặt ra ngoài đổ nước.

Vừa mở cửa đã đụng ngay Thịnh Khải Huy đang giơ tay định gõ cửa.

“Dậy rồi à?”

Thịnh Khải Huy dịu giọng hỏi.

“Ừm.”

Tô Khả khẽ gật đầu.

“Tối qua ngủ có quen không?”

“Rất ổn.”

Hai người nói vài câu không lạnh không nhạt, Thịnh Khải Huy thuận tay nhận lấy chậu nước trong tay Tô Khả, mang ra ngoài đổ.

Bà cụ Thịnh thấy Tô Khả từ trong phòng đi ra thì vội gọi cô tới ăn sáng.

Tô Khả ngồi xuống bên bàn, không thấy hai đứa trẻ đâu, liền hỏi bà: “Bà ơi, Thịnh Duệ với Thịnh Giai đâu rồi ạ?”

“Hai đứa nó ăn xong, đi học cả rồi. Khải Huy cũng ăn xong rồi, giờ chỉ còn hai bà cháu mình thôi.”

Bà cụ Thịnh vừa nói vừa mang lên hai bát cháo, mỗi người một bát.

Trên bàn còn có bánh bao ngô và hai đĩa dưa muối.

Tô Khả quả thật hơi đói rồi, gắp lấy một cái bánh bao ngô, cắn một miếng.

So với nhà họ Tô, bữa ăn nhà họ Thịnh phong phú hơn nhiều, mà ở đây cũng không ai tranh phần với cô, có thể ăn no bụng.

Đang ăn, Thịnh Khải Huy từ ngoài bước vào, đặt lại chậu rửa mặt, nói với Tô Khả là anh phải tới nhà máy trước, xin nghỉ xong sẽ đến nhà máy dệt đón cô.

Tô Khả gật đầu, anh liền rời đi.

Ca ngày và ca đêm ở nhà máy dệt chuyển ca vào lúc tám giờ, sau khi ăn xong, Tô Khả nói một tiếng với bà cụ Thịnh rồi vội vã đến nhà máy.

Vừa đến nơi, sư phụ của cô, Đỗ Thu Mai đã đến từ sớm, đang bận bịu trong phân xưởng.

Tô Khả tìm đến bà, kể chuyện hôm qua đã đi đăng ký kết hôn cho bà nghe.

Đỗ Thu Mai kinh ngạc như thấy quỷ.

“Đăng kí kết hôn rồi? Mới gặp hôm kia, hôm qua đã đi lãnh chứng rồi?”

Sáng hôm qua, Tô Khả nhờ người nhắn lại, nói xin nghỉ một ngày.

Đỗ Thu Mai còn tưởng trong nhà có việc hay bị ốm, không ngờ cô lại chạy đi đăng ký kết hôn với đối tượng xem mắt mới gặp đúng một lần.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc