Ăn cơm tối xong, hai đứa nhỏ lại giúp dọn bát đũa.
Tô Khả bước tới, nhận lấy một chồng bát không từ tay Thịnh Giai, dịu dàng nói với con bé: “Thím làm là được rồi, hai đứa về phòng làm bài tập đi.”
Thịnh Giai nhìn cô, rồi quay đầu nhìn Thịnh Duệ, thấy anh không phản đối thì mới buông tay, vui vẻ đáp lời: “Cảm ơn thím, vậy cháu đi làm bài tập ạ.”
Từng cử chỉ hành động giữa hai người đều rơi vào mắt Thịnh Duệ, nhưng cậu chỉ khựng lại một chút rồi tiếp tục dùng giẻ lau bàn.
Tô Khả mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Dọn dẹp bàn ăn xong, Thịnh Duệ cũng trở về phòng làm bài tập.
Tô Khả rảnh rỗi không có việc gì, định vào bếp rửa bát, mới bước vào đã bị bà nội Thịnh đẩy ra ngoài.
“Đợi bà đi rồi thì khối việc trong nhà để cháu làm. Hôm nay cứ nghỉ ngơi đi.”
Thế là Tô Khả chỉ đành quay về phòng phía nam, phòng của Thịnh Khải Huy.
À không, bây giờ phải là phòng của hai người họ rồi.
Đẩy cửa bước vào, Thịnh Khải Huy đang ngả người trên giường có vẻ như đã ngủ rồi.
Nghe tiếng mở cửa, anh lập tức mở mở mắt.
Thấy là Tô Khả, Thịnh Khải Huy vội vàng ngồi dậy.
“Cái thân thể này của anh, vận động một lúc là mệt, phải nằm nghỉ để hồi phục… ừm, nghỉ ngơi.”
Giờ yên tĩnh rồi, Tô Khả mới có cơ hội quan sát kỹ người chồng mới cưới của mình.
Lúc sáng thấy một người khá tỉnh táo, giờ thì dưới mắt đã có quầng thâm, sắc mặt có chút tái nhợt, trông dáng vẻ thiếu khí huyết đến đáng lo.
Quả thực không lừa người, sức khỏe đúng là rất kém.
Tô Khả đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng, một vấn đề trước giờ cô vẫn bỏ qua.
Dáng vẻ này chồng mình, chuyện kia… liệu có thể được không?
Cảm giác là, hình như dáng vẻ này rất không được đi.
Á á á…
…
Trước đây Tô Khả chỉ lo sức khỏe kém, gánh nặng gia đình lớn, ít ra còn hơn lấy phải một thằng ngốc.
Nhưng giờ thì… cô e là mình phải thủ tiết cả đời rồi!
Khoan đã, Thịnh Khải Huy từng nói gì ấy nhỉ, nhiều thì một năm, thân thể anh sẽ khỏe lại.
Nếu chỉ là một năm, cô còn có thể chịu được.
Nhưng cô cũng không thấy Thinh Khải Huy uống thuốc gì, sao lại chắc chắn một năm sẽ khỏi?
Tô Khả liếc nhìn xung quanh, cũng không thấy trong phòng có lọ thuốc nào.
“Đang tìm gì đấy?”
Thịnh Khải Huy đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Ờ, không có gì, chỉ nhìn quanh một chút thôi.”
Tô Khả thu ánh mắt lại, kéo ghế trước bàn ngồi xuống.
Căn phòng này bài trí rất đơn giản, sát tường là một chiếc giường, bên dưới bậu cửa sổ là một cái bàn, kèm theo một cái ghế.
Bên cạnh đầu giường là một tủ quần áo hai cánh, trên cánh tủ còn có gương soi.
Ngoài ra, ngay góc cửa ra vào còn đặt một giá rửa mặt, trên giá có một chậu sắt tráng men, vắt một chiếc khăn mặt trắng.
Hai người nhất thời không ai nói gì.
Tô Khả có phần căng thẳng, Thịnh Khải Huy cũng vậy.
Anh dựa vào đầu giường, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.
Hai đời cộng lại, anh chưa từng tiếp xúc gần gũi với người khác giới như thế này, huống chi đối phương lại là một cô gái xinh đẹp còn hợp với thẩm mỹ của anh, lại còn là vợ hợp pháp.
Cổ họng có chút khô, cơ thể cũng nóng ran.
Thịnh Khải Huy kéo cổ áo, rồi soạt một tiếng bật dậy.
“Anh đi lấy nước cho em, em rửa trước đi.”
Nói xong cũng không đợi Tô Khả phản ứng, anh đã bưng chậu tráng men ra ngoài.
Chốc lát sau quay lại, trong chậu tráng men đã có hơn nửa nước sạch.
“Chậu rửa anh đã kỳ rửa rồi, em tạm dùng đỡ, ngày mai chúng ta đi mua cái mới.”
Thịnh Khải Huy ho nhẹ một tiếng, nói.
Đã cưới nhau rồi, Tô Khả cũng chẳng có gì để chê. Hơn nữa người ta còn rửa sẵn rồi, trong thời đại vật chất vô cùng khan hiếm như thế này, vậy đã là chu đáo lắm rồi.
Tô Khả rửa mặt sạch sẽ bên chậu.
Trong lúc cô rửa mặt, Thịnh Khải Huy lục trong tủ ra một bộ chăn đệm mới, thay cho bộ cũ.
Thấy anh ôm bộ chăn cũ chuẩn bị ra ngoài, Tô Khả liền hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Ánh mắt Thịnh Khải Huy lảng đi chỗ khác, không dám nhìn trên người Tô Khả.
“Anh ra phòng khách ngủ, em ngủ trên giường đi.”
“Tại sao phải ra phòng khách? Ngủ ở đó không thoải mái, ban đêm còn lạnh. Anh vốn sức khỏe đã yếu, chịu không nổi đâu. Giường này đủ lớn, hai người ngủ được mà.”
Tô Khả vừa dứt lời, đã thấy gương mặt màu lúa mạch của Thịnh Khải Huy lập tức đỏ bừng lên.
“Anh nghĩ là mới vừa lấy nhau, sợ em chưa quen.”
Anh hạ giọng nói.
Tô Khả thầm cảm thán trong lòng, người thời này đúng là thuần khiết thật, nhìn chồng mình kìa, cô mới nói một câu mà đã xấu hổ đến vậy.
Chậc chậc.
Không biết mình có nên giả vờ ngượng ngùng một tí cho hợp hình tượng không?
Tô Khả suy nghĩ hai giây, rồi quyết định thôi, không giả vờ nữa.
Sức khỏe chồng mình là quan trọng, ra ngủ ở phòng khách một đêm, với cái thân thể yếu ớt này, ai biết có lăn ra ốm luôn không.
Cô không muốn vừa mới vào cửa đã phải làm quả phụ.
Sống kiểu góa bụa tạm thời thì còn được, chứ làm quả phụ thật thì không bao giờ.
Tô Khả giật lấy bộ chăn cũ trong tay Thịnh Khải Huy, đặt lên bàn học bên cạnh.
“Cả ngày mệt rồi, đi ngủ sớm đi, mai còn phải dậy sớm đi mua đồ.”
Nói xong, Tô Khả cúi đầu bắt đầu cởi quần áo.
Lúc này đang tháng Năm, thời tiết không nóng không lạnh, bên ngoài cô mặc áo khoác mùa xuân, bên trong là áo sơ mi dài tay.
Từ lúc Tô Khả bắt đầu cởi cúc, Thịnh Khải Huy đã như ngồi trên đống lửa, cuối cùng dứt khoát bưng chậu đi đổ nước.
Mãi một lúc lâu sau, đến khi Tô Khả chỉ còn mặc áo và quần lót, chui vào trong chăn, Thịnh Khải Huy mới quay lại từ bên ngoài.
Trên mặt anh ướt đẫm nước, xem ra vừa mới rửa mặt xong.
“Tô Khả.”
Thịnh Khải Huy khẽ gọi.
Tô Khả lúc này đã rất buồn ngủ, cả ngày như đánh trận, mệt mỏi rã rời, vừa nằm xuống là mắt đã díp lại.
Nửa tỉnh nửa mê, cô lẩm bẩm đáp một tiếng, mí mắt không sao mở nổi.
Bộp một tiếng, là tiếng dây đèn bị giật xuống.
Căn phòng lập tức tối đen như mực.
Ngay sau đó, một cơ thể nóng rực chui vào chăn, nằm xuống cạnh Tô Khả.
Cái giường này trước kia chỉ có Thịnh Khải Huy nằm, nói đúng ra thì là một cái giường đơn hơi rộng một chút.
Bây giờ có hai người lớn nằm lên, giường liền trở nên chật chội.
Hai người buộc phải nằm sát vào nhau, mới không bị rơi xuống đất.
May mà bên Tô Khả là phía sát tường, thế nào cũng không rơi được.
Còn phía Thịnh Khải Huy, tim anh lúc này đang đập thình thịch liên hồi.
Một phần vì tiếp xúc thân mật với vợ, phần khác là vì thanh năng lượng trong người đang vọt vùn vụt, chỉ một lát đã vượt mốc 7%, lao thẳng tới 10%.
Trong lòng Thịnh Khải Huy vừa hồi hộp vừa mong chờ.
Có phải chỉ cần nằm cạnh vợ, thanh năng lượng sẽ tiếp tục tăng như vậy?
Nếu thế, chẳng phải ngủ tới sáng mai là có thể nạp đầy pin 100%?
Thịnh Khải Huy vui vẻ chưa được ba phút, thanh năng lượng đang tăng vùn vụt bỗng khựng lại ở mức 10%, không nhích thêm chút nào nữa.
Thịnh Khải Huy: …
Chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ vợ cũng sạc được cho anh, nhưng lại có giới hạn?
Nhiều nhất… nhiều nhất chỉ đến 10%?
Một lòng háo hức lập tức tan thành mây khói, Thịnh Khải Huy lạnh cả người.