Đại Tạp Viện Năm 70, Lấy Chồng Ốm Yếu Làm Giám Đốc Nhà Máy

Chương 14: Sợ bị thím đưa vào viện phúc lợi

Trước Sau

break

Vừa mới ra ngoài chưa bao lâu, từ bên ngoài có hai đứa trẻ chạy ùa vào, một bé trai một bé gái.

Bé trai tầm khoảng mười tuổi, bé gái khoảng bảy tám tuổi.

Hai đứa nhỏ đều đeo cặp sách trên lưng, vừa vào cửa thấy Tô Khả, cả hai lập tức khựng lại, ánh mắt kinh ngạc đổ dồn lên người Tô Khả.

Thịnh Khải Huy vẫy tay gọi hai đứa lại, dịu giọng bảo với bọn chúng: “Đây là thím của các cháu, tên là Tô Khả, sau này cô ấy sẽ sống cùng chúng ta.”

Sau đó lại quay sang nói với Tô Khả: “Đây là cháu trai Thịnh Duệ, cháu gái Thịnh Giai, một đứa mười tuổi, một đứa tám tuổi, cả hai đều đang học tiểu học.”

Tô Khả cúi người xuống, cười tươi nhìn Thịnh Duệ và Thịnh Giai.

“Chào hai cháu.”

Thịnh Duệ không lên tiếng, Thịnh Giai khẽ nói một câu “Cháu chào thím”, sau đó liền trốn ra sau lưng Thịnh Duệ, đôi mắt tròn xoe đầy tò mò nhìn chăm chú vào trên người Tô Khả.

Bọn nhỏ chưa thân quen với mình, phản ứng như vậy là rất bình thường, Tô Khả không cảm thấy có gì lạ.

“Chú, bọn cháu đi làm bài tập đây.”

Thịnh Duệ dắt Thịnh Giai chạy vèo vào phòng phía bắc.

Thịnh Khải Huy có chút áy náy nhìn Tô Khả, “Trong viện có vài người rất thích nói xấu sau lưng, hai đứa nhỏ còn nhỏ quá, có lẽ đã tin mấy lời đó của bọn họ rồi. Em đừng để tâm nhé.”

Tuy lời nói của anh ta vòng vo, nhưng Tô Khả vừa nghe đã hiểu.

Những lời người ta đồn sau lưng, chắc chắn là kiểu như chú cưới vợ rồi thì không cần hai đứa nữa…

Thế nên cũng không trách được khi Thịnh Duệ nhìn cô với ánh mắt phòng bị đến vậy.

Tô Khả mỉm cười, “Yên tâm đi, em lớn từng này rồi, sao lại chấp nhặt với trẻ con được. Với lại, hai đứa nhỏ đáng yêu lắm, em rất thích tụi nó.”

Câu này Tô Khả nói thật lòng.

Nhà họ Thịnh không biết có phải do gen tốt hay sao, ai nấy đều có ngoại hình không tệ.

Thịnh Khải Huy thì không cần nói, bà cụ Thịnh dù đã bảy mươi, nhưng nhìn vẫn còn vết tích của một đại mỹ nhân thời trẻ.

Còn hai đứa nhỏ Thịnh Duệ và Thịnh Giai, trắng trẻo sạch sẽ, ngũ quan xinh đẹp, khiến người khác nhìn đã thích.

Trong phòng phía bắc, Thịnh Duệ ném cặp lên bàn cái phịch, rồi lập tức ngửa người nằm vật ra giường.

Thịnh Giai cũng cất cặp của mình xong, đi tới ngồi ở mép giường, nói với Thịnh Duệ: “Anh trai, sao lúc nãy anh không chào thím? Như vậy là rất bất lịch sự đó.”

Thịnh Duệ hừ một tiếng, không để ý tới cô bé, chỉ gối hai tay ra sau đầu.

“Anh trai, có phải anh nghe lời bà Hứa ở sân trước nói không? Bà ấy bảo đợi chú cưới vợ xong thì bọn mình sẽ bị đưa vào viện phúc lợi đấy.”

Thịnh Duệ lập tức quay đầu lại nhìn em gái.

“Em đừng nghe bà ta nói bậy, chú sẽ không đưa bọn mình vào viện phúc lợi đâu.”

Thịnh Giai chớp chớp mắt, “Anh, em thấy anh tin lời bà Hứa rồi. Không thì sao anh lại đối xử với thím như thế?”

Thịnh Duệ im lặng, ấp úng mãi không nói ra lời.

Cuối cùng xoay người ngồi dậy, ngồi khoanh chân trên giường, “Anh không biết, chỉ là không muốn nói chuyện thôi.”

Thịnh Giai dịch mông lại gần anh, ngồi sát bên, chống cằm nói: “Dì trông rất dịu dàng, cười lên cũng xinh nữa. Em nghĩ bọn mình nên đối xử tốt với thím một chút, nếu thím vui rồi, có khi sẽ không đưa bọn mình vào viện phúc lợi nữa. Anh ơi, em không muốn đi viện phúc lợi đâu.”

Nói xong câu cuối, trong mắt Thịnh Giai đã ngân ngấn nước.

Thịnh Duệ đau lòng không thôi, giơ tay lau nước mắt cho em gái.

“Không đi viện phúc lợi, anh trai sẽ không để em phải đến viện phúc lợi đâu.”

Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Thịnh Duệ lại chẳng hề chắc chắn.

Chú đối xử với hai anh em cậu không chê vào đâu được, nhưng thím thì sao? Liệu có chấp nhận được bọn họ không?

Thịnh Duệ nhớ lại lúc ở trường học, Hứa Nhị Thuận dắt theo mấy thằng con trai khác bắt nạt cậu, mồm thì chửi cậu là đứa không cha không mẹ, sớm muộn cũng bị đuổi ra khỏi nhà.

Nghĩ tới đây, cậu đưa tay ôm lấy em gái, trong lòng một mảnh chua xót.

Bà cụ Thịnh ở trong bếp bận rộn, Tô Khả thấy ngại vì ngồi ngoài chờ ăn cơm sẵn, nên định vào bếp giúp một tay.

Bà cụ Thịnh cười nói với cô: “Không có gì cần giúp cả, lát nữa là xong rồi. Đợi mấy hôm nữa bà đi rồi, trong ngoài nhà còn phải dựa vào hai đứa, đến lúc đó chắc sẽ vất vả cho mấy đứa rồi.”

Tô Khả nghe vậy thì giật mình, “Bà định đi? Bà đi đâu ạ?”

“Về nhà chứ đi đâu. Chuyện của con với Khải Huy lo liệu xong rồi, ta cũng nên về nhà thôi. Ta ở thành phố bên cạnh, có xe khách đi lại tiện lắm, sau này bảo Khải Huy đưa con qua nhà ta chơi một chuyến để nhận họ hàng.”

Tô Khả vốn tưởng bà cụ Thịnh ở chung với họ, không ngờ bà cụ Thịnh chỉ qua để giúp Thịnh Khải Huy lo liệu chuyện cưới xin.

Bà cụ Thịnh thở dài một tiếng, “Nhà họ Thịnh nhà chúng ta trước đây cũng đông đúc lắm, là một gia tộc lớn ở Tân Giang. Về sau đến đời anh cả ta, cũng chính là ông nội Khải Huy, ông ấy hút thuốc phiện lại còn đánh bạc, phá hết cả gia sản.

Anh cả ta cũng vì vậy mà tàn phá hết thân thể, cả đời chỉ sinh được bố của Khải Huy. Đợi đến lúc bố Khải Huy trưởng thành thì nhà đã nghèo rớt mồng tơi rồi, nhưng cũng nhờ vậy mà tránh được mấy năm đầu phong trào, không thì cái thân già này của ta không gánh nổi, Khải Huy cũng chẳng biết đã bị bắt làm hại ra sao rồi.”

Bà cụ Thịnh nói bằng giọng cảm khái, Tô Khả cũng cảm thấy may mắn thay cho bọn họ.

May mà như vậy, nếu không vào thời kỳ mới giải phóng mà bị gán là đại tư bản hay địa chủ thì thật sự là bọn họ khổ không biết bao nhiêu.

Bà cụ Thịnh lại kể tiếp: “Bố mẹ Khải Huy mất sớm, là anh cả nó nuôi nó lớn. Người ta nói anh cả như cha, nó với anh nó tình cảm rất tốt. Khải Huy từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, anh nó nuôi nó khôn lớn thật sự đã chịu quá nhiều khổ sở.

Giờ anh nó cũng không còn, để lại hai đứa trẻ này, trước kia bên ủy ban khu phố từng khuyên đem chúng nó đưa vào viện phúc lợi, Khải Huy sống chết không đồng ý, cứ vậy tự mình nuôi lớn. Bây giờ con đã gả qua đây, hai đứa trẻ cũng đã lớn, sau này trong nhà không tránh được lúc va chạm, đến lúc đó mong con rộng lượng bao dung cho.”

Bà cụ Thịnh nói đầy chân thành.

Tô Khả biết bà đang lo lắng điều gì, bèn nghiêm túc nói: “Bà, chuyện này con có thể đảm bảo. Chỉ cần con với Thịnh Khải Huy còn có một miếng ăn, hai đứa nhỏ cũng sẽ có một phần. Chúng con tuyệt đối không bỏ mặc bọn nhỏ đâu.”

Tô Khả hiểu được, không chỉ có bà cụ Thịnh lo, chắc trong viện cũng có không ít người đang chờ xem cái người thím như cô này sẽ đối xử thế nào với cháu trai cháu gái.

Nói nhiều chuyện cũng vô ích, nói rồi chưa chắc người ta đã tin.

Sự thật luôn có sức thuyết phục hơn lời nói, sau này cứ làm rồi bọn họ sẽ hiểu.

Lúc món ăn sắp nấu xong, Thịnh Duệ và Thịnh Giai từ ngoài bếp bước vào, bắt đầu bưng bát đũa và đĩa thức ăn lên bàn giữa phòng khách.

Thịnh Giai còn chưa cao bằng mặt bàn, phải kiễng chân mới với được đũa trong ống đũa.

Tô Khả thấy vậy thì bước tới, rút ra năm đôi đũa đưa vào tay cô bé, mỉm cười xoa đầu cô.

Thịnh Giai quay đầu lại, hơi ngượng ngùng mỉm cười với cô.

Bữa tối hôm nay bà cụ Thịnh nấu bốn món mặn một món canh.

Vì thời gian gấp quá không kịp ra ngoài mua thịt, bà cụ Thịnh bèn lấy ít thịt xông khói còn lại trong nhà, thái mỏng rồi xào với cải thảo, coi như có được một món mặn.

Còn lại đều là món chay.

Canh là canh cà chua trứng.

Tay nghề của bà cụ Thịnh rất tốt, món còn chưa bưng lên bàn, Tô Khả đã ngửi thấy mùi thơm lan khắp bàn rồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc