Đại Tạp Viện Năm 70, Lấy Chồng Ốm Yếu Làm Giám Đốc Nhà Máy

Chương 13: Chuyển đến nhà họ Thịnh

Trước Sau

break

"Ba mẹ anh là người thế nào, em cũng không phải không biết. Họ chỉ đồng ý khi em đảm bảo có thể vào nhà máy dệt làm công nhân chính thức. Đến lúc đó, họ mới chịu gật đầu cho chuyện của hai đứa mình. Nhưng bây giờ mọi việc hỏng hết rồi, em lại còn phải đi xuống nông thôn nữa, cửa ải ba mẹ anh chắc chắn là không qua được đâu."

Triệu Kỳ khá thích Tô Tình, hai người là bạn học, Tô Tình vừa xinh đẹp lại tốt bụng, khiến Triệu Kỳ mê mẩn cô ta.

Nhưng cái sự si mê ấy cũng kèm theo điều kiện.

Cha mẹ nhà họ Triệu đều là người giỏi tính toán, mà cái tính toán đó cũng di truyền sang Triệu Kỳ.

Chỉ dựa vào gương mặt xinh đẹp của Tô Tình, thì không thể khiến Triệu Kỳ buông bỏ mọi thứ để ở bên cô.

Đã xác định Tô Tình sẽ phải xuống nông thôn, thì trong lòng Triệu Kỳ, giữa hai người họ đã hoàn toàn không còn khả năng gì nữa.

Triệu Kỳ nói năng lạnh lùng, cứng rắn, khiến tất cả kỳ vọng trong lòng Tô Tình tan thành mây khói. Nước mắt cô rơi lã chã không ngừng.

Nhưng Triệu Kỳ lại là người sắt đá, cho dù bây giờ trước mặt anh ta có là một cô gái xinh đẹp hơn nữa đứng đó khóc lóc, anh ta cũng không hề lay động.

Đợi Tô Tình khóc xong một trận, Triệu Kỳ móc ra từ túi quần một tờ đại đoàn kết* nhét vào tay cô.

*Đại đoàn kết (大团结) là cách gọi của tờ tiền 10 đồng thời kỳ đó, vì trên mặt tờ tiền có hình ảnh các dân tộc đoàn kết.

"Về sau đừng liên lạc nữa. Cầm lấy mười đồng này, mua chút gì đó mang theo đi."

Nói xong, anh ta quay người bước đi, không chút lưu luyến.

Tô Tình siết chặt tờ tiền đại đoàn kết trong tay, giận đến mức suýt nữa cắn nát răng.

Cô đã nhìn lầm người không ngờ Triệu Kỳ lại là kẻ không có chút trách nhiệm nào như vậy.

Bản thân đã lãng phí từng ấy thời gian bên anh ta, hao tổn bao tâm sức để cha mẹ họ Triệu gật đầu chấp thuận chuyện hai người, giờ xem ra, đúng là phí công vô ích.

Phí đến cuối cùng, cũng chỉ là tay trắng quay về.

Người mà Tô Tình hận nhất trong lòng lúc này, chính là chị cả Tô Khả.

Nếu như Tô Khả chịu ngoan ngoãn thay cô ta xuống nông thôn, thì con vịt béo bở đã bay tới miệng làm sao có thể vụt mất?

Tờ tiền mười đồng bị cô vò nát trong lòng bàn tay, cuối cùng vẫn bị Tô Tình vuốt thẳng lại, nhét vào túi áo.

Sau đó, cô ta hung hăng nhổ một bãi nước bọt về hướng nhà họ Triệu.

Bên này, Tô Khả xách bọc đồ đi tới đại viện nơi nhà họ Thịnh ở. Vừa vào sân trước, liền đụng mặt một bà thím tròn trịa, thấp lùn.

Lúc hai người đi lướt qua nhau, bà ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào người Tô Khả.

Tô Khả bị nhìn có chút hơi khó chịu, nhưng cũng không để tâm, đi qua cổng giữa tiến vào sân trong.

Giờ này cách lúc tan làm vẫn còn một lúc, đại viện khá yên ắng, ngoài mấy ông bà già ra thì người đi làm còn chưa về.

Khi Tô Khả đang đi về phía nhà họ Thịnh, ở trong nhà, cụ bà họ Thịnh đang càm ràm Thịnh Khải Huy.

"Sao cháu lại để Tiểu Tô một mình về nhà? Theo lý thì nên cùng đi một chuyến, ít nhất cũng phải biết nhà người ta ở đâu chứ. Giờ thì hay rồi, hai đứa giấy đăng ký kết hôn cũng lãnh rồi, vậy mà cháu còn chưa biết cái cổng nhà vợ ở đâu!"

"Bà, cháu bận việc cả buổi sáng, người mệt rã rời. Nếu còn gắng thêm được chút nào, cháu đã đi với Tô Khả rồi. Nhưng tụi cháu đã nói xong cả rồi, ngày mai cháu qua nhà cô ấy, tan làm xong cháu sẽ đến nhà máy dệt đón cô ấy."

"Thế còn được. Hai đứa bàn nhau sính lễ bao nhiêu rồi?"

"Tô Khả nói không cần đưa, bên nhà cô ấy cũng không cho của hồi môn, hai bên đều không đưa gì cả. Mai đến nhà mang theo hai chai rượu với hai cân thịt là được."

Cụ bà họ Thịnh không đồng ý, "Đâu thể qua loa như vậy. Dù nhà nước có kêu gọi cưới xin tiết kiệm, cũng không thể đơn giản đến mức này. Của hồi môn với sính lễ không đưa, nhưng tứ lễ lúc đến nhà phải chuẩn bị cho đầy đủ. Mai xin nghỉ một ngày, đi mua hai hộp bánh ngọt với hai hộp bánh quy, cùng nhau mang qua đó."

"Vâng, cháu biết rồi."

Thịnh Khải Huy ngồi trong phòng khách, chống tay lên trán, đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ.

Anh ta vừa về đến nhà là vào phòng ngủ luôn, một giấc ngủ kéo dài ba tiếng. Đang ngủ say thì bị cụ bà họ Thịnh gọi dậy để hỏi chuyện đăng ký kết hôn của anh ta hôm nay.

Khi Thịnh Khải Huy tỉnh dậy thì đầu vẫn còn choáng váng, cảm giác giống như pin trong đầu mới vừa sạc được 4%.

Ngồi trên ghế nghe bà cụ Thịnh lải nhải một hồi, Thịnh Khải Huy vẫn không thấy tỉnh táo hơn chút nào.

Bà nói phải thêm hai món lễ nữa, nhưng tình hình nhà họ Tô bên đó thì…

Thịnh Khải Huy không tiện nói với bà, chỉ chờ làm xong chuyện cưới của mình rồi bà mới yên tâm quay về nhà. Nếu giờ mà nói ra, sợ bà đi cũng không được yên tâm.

Thôi vậy, sau này bàn bạc lại với Tô Khả xem xử lý sao cho ổn.

Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Bà cụ Thịnh đi mở cửa, nhìn rõ người đứng ngoài là Tô Khả thì giọng không khỏi trở nên kích động.

“Là Tiểu Tô à, mau vào đi, mau vào nhà.”

Bà cụ Thịnh nhiệt tình vô cùng, Tô Khả cũng không khách sáo, chào bà cụ Thịnh xong thì xách tay nải bước vào.

Nghe Tô Khả đến, Thịnh Khải Huy lập tức đứng dậy khỏi ghế.

Nhìn vẻ mặt của Tô Khả, rồi lại thấy tay cô xách theo cái tay nải, Thịnh Khải Huy lập tức hiểu tám phần là Tô Khả đã trở mặt với người nhà rồi.

Bà cụ Thịnh cũng thấy cái tay nải trong tay Tô Khả, vừa định mở miệng hỏi thì đã bị Thịnh Khải Huy cắt ngang.

“Đi thôi, vào phòng anh nói chuyện.”

Thịnh Khải Huy nhận lấy tay nải từ tay Tô Khả, nhường đường đưa cô vào phòng mình.

Bà cụ Thịnh nhìn đôi vợ chồng trẻ vào phòng, Thịnh Khải Huy còn đóng cửa lại cẩn thận, mặt bà lập tức tươi như hoa, vội vã đi rửa tay chuẩn bị nấu cơm tối.

Cháu dâu lần đầu tiên đến nhà ăn cơm, tối nay nhất định phải làm thêm vài món, thể hiện tay nghề một chút.

Bên kia, Tô Khả và Thịnh Khải Huy vào phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người, Tô Khả mím môi, không giấu gì, kể lại toàn bộ chuyện xảy ra ở nhà vào buổi chiều với anh ta.

Cuối cùng, cô nói: “Em và nhà bên đó cãi nhau rồi, nhà chắc chắn không về ở được nữa, nên em muốn hỏi anh, em có thể dọn sang ở từ hôm nay không?”

Cô đồng ý dọn đến đây, Thịnh Khải Huy đương nhiên là cầu còn không được.

Chỉ là nhìn quanh căn phòng mình, vẫn chưa kịp dọn dẹp gì.

Ban đầu định là đợi mua sắm hết đồ cưới xong thì đi mua một cái giường đôi to, mua thêm cái tủ, sắp xếp lại phòng của mình cho ra dáng, chọn một ngày tốt làm tiệc cưới rồi mới đón Tô Khả về ở.

Bây giờ thì không kịp nữa rồi, chỉ có thể tạm chấp nhận vậy.

Thấy cái tay nải nhỏ xíu của Tô Khả, trong lòng Thịnh Khải Huy vừa xót xa vừa thương cô.

Vợ mình ở nhà mẹ đẻ rốt cuộc đã sống thế nào, tất cả gia sản cộng lại chỉ có ngần ấy, con gái được nhận nuôi trong đại viện này có khi còn sống tốt hơn cô gấp mấy lần.

“Hôm nay muộn rồi, thời gian không còn nhiều, sáng mai chúng ta đến xưởng xin nghỉ phép kết hôn trước, rồi đi bách hóa mua đủ đồ dùng cưới. Nghỉ phép kết hôn có ba ngày thôi, anh thấy hay là mình khỏi chọn ngày lành gì cả, chọn một ngày rồi làm tiệc luôn cho xong.”

“Còn phải làm tiệc cưới nữa à?”

Trên báo chí kêu hôn lễ cách mạng, không được phô trương lãng phí, mọi chuyện đều đơn giản, Tô Khả cứ tưởng tiệc tùng này nọ đều không cần làm nữa rồi.

Thấy cô có vẻ khó xử, Thịnh Khải Huy nghĩ đến chuyện vợ đã trở mặt với nhà mẹ đẻ, nếu tổ chức tiệc, người bên nhà mẹ đẻ chắc chắn sẽ không ai đến.

Đến lúc ấy cô nhất định sẽ thấy buồn, nếu trong đại viện lại có người sau lưng bàn tán gì đó, cô càng thêm tủi thân.

Nghĩ như vậy, Thịnh Khải Huy lập tức đổi giọng.

“Thật ra tiệc cưới có làm hay không cũng không sao, sức khỏe anh dạo này không tốt, làm tiệc cũng mệt lắm, nếu em thấy được thì thôi chúng ta không làm nữa.”

Mắt Tô Khả sáng rỡ, lập tức gật đầu.

“Em nghe anh, vậy mình không làm nữa.”

Những thứ hình thức như tiệc tùng thế này vốn dĩ Tô Khả chẳng hứng thú gì.

Huống chi mới xuyên đến thời đại này được ba ngày, còn chưa kịp thích nghi, cô thực sự không muốn phải đối mặt với đám người lạ ngay bây giờ.

Hai người bàn bạc xong, liền rời khỏi phòng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc