Đại Tạp Viện Năm 70, Lấy Chồng Ốm Yếu Làm Giám Đốc Nhà Máy

Chương 12: Tô Tình phải xuống nông thôn đến hải đảo

Trước Sau

break

Tô Tình lúc này đang ngồi trong phòng, chuyện vừa rồi khiến cô ta sợ đến mức tim vẫn còn đập thình thịch, tinh thần lúc này chưa hoàn hồn.

Đột nhiên nghe bên ngoài có người lớn tiếng gọi tên cô, tim Tô Tình lập tức muốn nhảy lên cổ họng, đập loạn cả lên, linh cảm mách bảo chẳng phải chuyện gì tốt.

"Ai gọi mày kìa, như gọi hồn người ta ấy, mau ra ngoài xem sao."

La Hương Hoa đang ôm ngực rên rỉ, nghe tiếng gọi ngoài cửa thì bực bội lên tiếng.

Tô Tình đành phải bước ra khỏi phòng, đi ra ngoài sân.

Cán bộ nữ thấy cô liền nhìn thoáng qua danh sách rồi hỏi: "Cô là Tô Tình?"

"Vâng, là tôi."

Cảm giác bất an trong lòng Tô Tình mỗi lúc một rõ rệt.

"Ồ, cô thu xếp đồ đạc đi, sáng mai lứa thanh niên trí thức các cô sẽ xuống nông thôn. Bảy giờ sáng, tập trung trước cửa Ủy ban khu phố."

"Gì cơ?"

Tô Tình sững người ngay tại chỗ, sao lại nhanh thế, cô còn chưa hề đăng ký mà?

"Đồng chí, chị nhầm rồi thì phải? Tôi chưa đăng ký gì cả, sao tự nhiên lại phải đi xuống nông thôn rồi?"

Cán bộ nữ tỏ vẻ mất kiên nhẫn nói: "Chỉ cần là người có tên trong danh sách, đều đã đăng ký cả rồi."

"Không thể nào, tôi thật sự không hề đăng ký!"

Tô Tình cuống lên.

"Đồng chí này, ý cô là gì? Nghi ngờ công việc của chúng tôi à?"

Cán bộ nữ không vui, giọng cũng cao lên.

Tô Tình bị quát cho cứng họng, không dám nói thêm lời nào nữa.

Cán bộ nữ còn phải thông báo cho mấy nhà khác, chẳng hơi đâu dây dưa với cô ta, chỉ dặn thêm một câu là nhóm trí thức trẻ lần này sẽ ra đảo biển ở cực Nam, nhớ mang theo đồ chống muỗi kiến, rồi quay lưng bỏ đi.

Chỉ để lại Tô Tình đứng ngây ra đấy, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Cuối cùng là mấy bà cô đứng bên cạnh bàn tán mới kéo tinh thần cô ta quay lại được.

"Ối chà, lứa này phải ra đảo cơ đấy, chỗ đó nóng lắm."

"Phải đấy, muỗi kiến thì nhiều, nghe nói còn thiếu nước nữa."

"Thiếu nước? Đảo mà thiếu nước là sao, quanh đảo toàn biển mà?"

"Thế là cô không biết rồi. Tôi nghe thằng út nhà tôi nói, nước biển mặn lắm, không uống trực tiếp được đâu, phải uống cái gì ấy nhỉ... à đúng rồi, gọi là nước ngọt. Không có nước ngọt thì chẳng phải là thiếu nước à." (Nước ngọt là nước lọc ấy)

Bà cô kia phổ cập kiến thức khoa học cho mấy người khác, mấy bà xung quanh nhìn bà ấy đầy ngưỡng mộ, bà càng đắc ý.

Nhưng mấy lời đó rơi vào tai Tô Tình, suýt chút nữa làm cô bật khóc.

Tại sao tự nhiên cô lại phải đi vùng nông thôn, mà còn là ra đảo biển xa xôi khổ cực thế kia?

Phải rồi, chắc chắn là trò của chị cả của cô ta!

Sáng nay chị  cả chẳng hề đi đăng ký cho mình đi xuống nông thôn, mà là đăng ký cho cô.

Sau đó lại cầm hộ khẩu và sổ lương thực đi đăng ký kết hôn, chuyển hộ khẩu và quan hệ lương thực luôn.

Đúng là một mạch liền tay, tính toán kỹ càng.

Nhìn chị cả thường ngày lầm lì ít nói, ai mà ngờ lại ngấm ngầm làm việc lớn.

Tô Tình tức đến mức suýt bốc khói mũi.

"Tô Tình à, mau về nhà thu dọn đồ đạc đi con, mai sáng sớm là đi rồi, cần chuẩn bị không ít thứ đấy."

Có bà cô tốt bụng nhắc nhở.

Tô Tình nuốt giận trong lòng xuống, bắt đầu suy nghĩ chuyện trước mắt.

Đúng rồi, giờ mà tìm chị cả gây chuyện, một là không thay đổi được gì, hai là còn dễ làm sai việc.

Tên đã có trong danh sách báo danh, là phải đi xuống nông thôn.

Đã không tránh được việc xuống nông thôn thì cô ta phải chuẩn bị thật kỹ, thứ gì cần mang đều không được thiếu, nếu không ra đến hải đảo mà thiếu thốn thì chỉ có khổ.

Còn bên chỗ Triệu Kỳ, cô ta phải tìm gặp anh, hai người phải gặp mặt một lần.

Con cá béo bỡ thế này, nếu đã xuống nông thôn thì sau này cô ta chẳng tìm đâu ra người khá hơn được nữa.

Nếu có thể tranh thủ trước khi đi mà xác định được chuyện của hai người thì còn có gì có thể tốt hơn.

Tô Tình chạy về phòng, kể lại chuyện phải đi xuống nông thôn cho La Hương Hoa nghe.

Nghe xong, La Hương Hoa cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Dù sao thì giờ trông mong con gái lớn đi xuống nông thôn là chuyện không thể nữa, vậy thì chỉ còn con gái thứ hai của mình đi thôi.

Dù gì hai đứa con gái, ai đi xuống nông thông đối với La Hương Hoa cũng như nhau cả.

Điều bà đang bực là mất đi một phần lương mỗi tháng, sau này cả nhà bốn miệng ăn chỉ có thể trông vào tiền lương của Tô Chí Thắng, nghĩ đến là thấy khó chịu.

"Mẹ, cho con ít tiền, con còn phải sắm đồ để đi xuống nông thôn."

Tô Tình mở miệng xin tiền với La Hương Hoa.

La Hương Hoa vốn đã đang bực mình, giờ Tô Tình này lại đòi tiền, bà ta lập tức quát: "Tiền tiền tiền, chỉ biết đòi tiền; mày đã từng đóng góp đồng nào cho nhà chưa? Đi cái hải đảo quái quỷ gì, còn đòi sắm đồ; cuộn cái chăn của mày lại, mang thêm mấy bộ quần áo là đủ dùng rồi."

Tô Tình mở to mắt nhìn, "Mẹ, thế thì sao đủ? Con nghe mấy bạn cùng đi xuống nông thôn bảo, dưới quê cái gì cũng không có, phải mang theo nhiều đồ để thay giặt; còn phải có xà phòng, khăn mặt, chậu rửa mặt, hộp cơm, mấy cái đó đều phải tự mình mang theo."

"Trong nhà có gì thì mang cái đó; trong kho có cái chậu men, mang cái đó đi. Hình như còn cái hộp cơm nữa, mày lấy ra rửa đi mà dùng. Mấy cái đó vẫn còn xài được, mua mới làm gì cho phí tiền."

Nghe xong, Tô Tình suýt nữa tức chết.

Cái chậu men và hộp cơm trong kho là đồ trong nhà dùng mấy năm rồi, từ lâu đã sứt mẻ không còn hình thù gì nữa, La Hương Hoa vẫn định gom lại bán đồng nát nên tới giờ chưa vứt.

Giờ lại bắt mình lấy ra dùng tiếp, Tô Tình lớn đến từng này, chưa từng phải chịu tủi thân như vậy, lập tức quay người vào trong phòng tìm Tô Chí Thắng.

Tô Chí Thắng đang nằm trên giường trong phòng trong, nhắm mắt lại, tâm trạng tệ đến cực điểm.

Chuyện náo loạn ban nãy khiến ông ta mất hết mặt mũi, trong lòng cực kỳ bực bội.

Tô Tình đến tìm đúng lúc ông đang bốc hỏa.

Đừng thấy ngày thường ông ta có vẻ thương đứa con gái thứ này, điều đó chỉ có khi nó ngoan ngoãn, tâm tình ông đang vui thôi.

Lúc này Tô Tình đến xin tiền của ông ta, đúng là đâm đầu vào họng súng của Tô Chí Thắng.

Sau một trận chửi té tát, Tô Tình lảo đảo bước ra khỏi phòng, mặt mũi bơ phờ.

Bị cả bố lẫn mẹ chửi cho một trận, không xin được đồng nào, Tô Tình đành lôi số tiền lẻ mình giấu bao lâu nay ra, nhét vào túi áo rồi đi tìm Triệu Kỳ.

Ba của Triệu Kỳ là trưởng phòng ở xí nghiệp thực phẩm, nhà ở khu tập thể của nhà máy thực phẩm.

Tô Tình theo ám hiệu như mọi lần, bọc mảnh giấy quanh hòn đá nhỏ rồi ném lên cửa sổ phòng Triệu Kỳ, đợi mãi không thấy động tĩnh, biết là anh không có nhà, cô đành đứng ngoài chờ.

Chờ hơn nửa ngày, Triệu Kỳ mới từ ngoài về.

Vừa thấy Tô Tình, Triệu Kỳ rất vui, vui vẻ đi tới.

"Sao em lại tới đây? Chuyện công việc giải quyết xong rồi à, chị em nhường việc lại cho em rồi?"

Tô Tình mím môi, cúi đầu.

Triệu Kỳ thấy dáng vẻ cô ta thế thì đoán được trong lòng vài phần, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

"Chuyện không thành à?"

"Chị em hôm nay đi đăng ký kết hôn rồi, còn lấy danh nghĩa em đăng ký với ủy ban luôn, ban nãy bên ủy ban tới thông báo, mai là phải đi rồi. Em... có lẽ phải đi xuống nông thôn rồi..."

Tô Tình cắn môi, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Triệu Kỳ thở dài một cái, "Vậy em bây giờ định làm thế nào?"

"Còn có thể làm sao nữa, tên đã có trong danh sách rồi, chỉ còn cách đi xuống nông thôn. Em đến tìm anh, muốn hỏi giữa hai đứa mình..."

"Không có khả năng."

Triệu Kỳ không để cô ta nói hết câu, dứt khoát ngắt lời.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc