Trong nhà lúc này chỉ còn lại hai người là Tô Khả và La Hương Hoa.
La Hương Hoa trợn mắt liếc cô một cái, trong miệng tức giận nói: "Đợi ba mày về xem ông ấy xử mày thế nào."
Đối với những lời hung hăng bà ta buông ra, Tô Khả chẳng thèm nghe vào tai nửa chữ.
Cô quay người bước vào căn phòng ngủ của mình, lấy ra một mảnh vải bọc, bắt đầu thu dọn đồ đạc của bản thân.
Đồ của nguyên chủ thực sự chẳng có mấy món. Ngoài mấy bộ đồ mặc bên trong, hai bộ quần áo mặc thay đổi, còn lại chỉ là một đôi giày, khăn mặt và bàn chải đánh răng.
Thu dọn xong tất cả cũng chẳng có bao nhiêu, gói hành lý nhẹ bẫng.
Cô bên này đang thu dọn đồ đạc, La Hương Hoa bên kia lại muốn ngăn cản.
Tô Khả chẳng thèm để tâm dáng vẻ của bà ta, lạnh giọng nói: "Con gái đã gả đi rồi, còn ở lì trong nhà mẹ đẻ làm gì? Tôi đã lĩnh giấy kết hôn rồi, tối nay sẽ dọn đi, khỏi chướng mắt các người."
Lúc cô vừa thu dọn xong, thì Tô Chí Thắng bên kia cũng về đến nhà.
Ông ta khí thế hùng hổ bước vào trước, Tô Tình đi theo phía sau nói không ngừng thêm mắm dặm muối.
"Chị con bây giờ mọc cánh rồi, căn bản chẳng coi bố mẹ ra gì, vừa rồi còn gào vào mặt mẹ, sắp lật trời luôn rồi..."
Tô Tình càng nói, sắc mặt Tô Chí Thắng càng đen lại mấy phần.
Ông ta vừa bước vào nhà đã tiện tay túm lấy cái chổi dựng trong góc, không nói một lời liền định quật thẳng xuống người Tô Khả.
Tô Khả làm gì chịu để bị đánh, xách bọc đồ né tránh, nhân lúc ba người trong nhà còn chưa kịp phản ứng, cô lao vút ra ngoài, chạy thẳng ra ngõ hẻm phía sau.
"Cứu mạng với, ông Tô sắp đánh chết người rồi! Cứu mạng với!"
Cô lớn giọng la hét.
Ngay lập tức mấy hàng xóm xung quanh trong các sân nhà đều tò mò ló đầu ra xem chuyện gì.
Có mấy bà cô thích chuyện bao đồng chạy hẳn ra hỏi Tô Khả xem có chuyện gì xảy ra.
Tô Khả la lớn, "Ba mẹ tôi định bán con gái, tôi không đồng ý, giờ ba tôi cầm chổi đòi đánh chết tôi rồi!"
Một bà cô trong đó lập tức phẫn nộ nói: "Còn vương pháp nữa không? Tưởng còn là xã hội cũ à, muốn bán con gái là bán? Loại tư tưởng lạc hậu thế này phải đưa đi cải tạo tư tưởng mới được!"
Người vừa nói chuyện là bác gái họ Cát, là một trong những thành viên tích cực nổi tiếng của văn phòng khu phố.
Từ đầu những năm biến động, bà đã đeo băng đỏ, dẫn mấy đứa nhỏ trong tổ đi từng nhà kiểm tra, đấu tố* người ta.
*Đấu tố nghĩa là công khai buộc tội và bôi nhọ một ai đó trước tập thể.
Mở miệng ra là lập luận chính trị, đè người ta bằng đủ thứ khẩu hiệu.
Cư dân cả khu phố, thấy bà là tránh như chuột thấy mèo mà trốn đi.
Ngay cả như Tô Chí Thắng, bình thường ngang ngược trong nhà, vừa thấy bà Cát, tay đang cầm chổi cũng lập tức rũ xuống, bốp một tiếng ném luôn xuống đất.
"Chị dâu Cát à, đều là hiểu lầm cả, đều là hiểu lầm thôi. Con bé Tiểu Khả nhà tôi chọc giận ba nó, hai cha con cãi nhau một chút, không có gì to tát."
La Hương Hoa cũng vội vàng chạy ra theo, lẹp xẹp đôi dép, mặt mày cười nịnh nọt nói với bà Cát.
Thấy nét mặt bà Cát có phần dịu lại, Tô Khả lập tức nâng cao giọng, tiếp tục kêu lên.
"Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm, rõ ràng là các người cổ xúy phong kiến, muốn ép hôn, ngăn cản tự do yêu đương. Bà Cát, cháu muốn đến ủy ban khu phố tố cáo bọn họ!"
Thời này người ta trọng khẩu hiệu, ai đội mũ cao hơn người đó lý lẽ hơn.
Một màn này của Tô Khả, lập tức khơi dậy thần kinh đấu tranh trong người bà Cát, "Có chuyện đó thật à?"
Thấy đôi mắt nhỏ của bà ta sáng rực lên vì hăng phấn, chân Tô Chí Thắng và La Hương Hoa mềm nhũn, suýt nữa thì cả hai ngã ngồi xuống đất.
"Chị dâu Cát, đừng nghe con bé nói bừa, không có chuyện đó đâu. Nó yêu đương tự do đấy chứ, tôi với ba nó còn ủng hộ nhiệt tình nữa cơ. Bà nhìn xem, đồ đạc cũng thu dọn xong rồi, đang chuẩn bị đưa nó về nhà chồng mà."
"Thế mà không có lấy một món đồ cưới à?"
Bà Cát liếc nhìn cái bọc nhỏ xíu đáng thương trong tay Tô Khả, miệng hỏi.
La Hương Hoa đứng ngượng chín mặt tại chỗ, một lúc sau mới lắp bắp đáp: "Gấp gáp quá, chưa kịp chuẩn bị gì cả, mà bên nhà trai cũng chẳng đưa sính lễ, coi như huề nhau đi."
Bà ta càng nói giọng càng nhỏ, nhưng tai bà Cát rất thính, nghe thấy tất cả lời của bà ta vào trong.
Trong lòng cười lạnh một tiếng.
Là hàng xóm lâu năm, hai vợ chồng nhà họ Tô đối xử với con gái lớn thế nào, ai cũng biết rõ.
Cái gì mà chưa kịp chuẩn bị đồ cưới, căn bản là không hề nghĩ đến chuyện chuẩn bị.
Có lẽ vì thế nên phía nhà trai cũng chẳng chịu đưa sính lễ, mới xảy ra tranh cãi như vậy.
Một bên không có đồ cưới, một bên không có sính lễ, đúng là huề nhau thật.
Bà Cát không để ý đến La Hương Hoa nữa, quay sang hỏi Tô Khả.
"Chuyện này cháu định xử lý thế nào? Nếu còn muốn tố cáo, tôi dẫn cháu đi thẳng lên ủy ban khu phố."
Tô Khả cố kìm nén, hai mắt đỏ hoe, rưng rưng nhìn bà Cát.
"Bác ơi, dù sao cũng là ba mẹ ruột của con, chưa đến bước đường cùng, cháu cũng không muốn làm to chuyện. Đã vậy họ chịu giải quyết hòa bình, thì cháu nhường một bước, phiền bà làm người chứng kiến.
Giờ sính lễ đồ cưới đều không có, coi như huề nhau, sau này ai cũng không được lôi chuyện này ra nhắc lại. Ngoài ra, cháu mang đi toàn bộ là đồ dùng cá nhân của mình, không hề lấy của nhà thứ gì, bọn họ nếu nói cháu ăn cắp đồ gì trong nhà, cái này cháu sẽ không nhận.
Còn nữa, cháu tốt nghiệp cấp hai đã đi làm, làm việc tám năm trời, mỗi tháng chỉ giữ lại một tệ tiêu vặt, còn lại nộp hết cho gia đình. Bao nhiêu tiền, mọi người có thể tính thử xem.
Giờ cháu đã lấy chồng, tiền lương sau này phải để cháu tự quản lý. Nếu ba mẹ cháu vì thế mà chạy đến nhà chồng gây chuyện, hoặc tung tin cháu bất hiếu, không lo cho nhà mẹ đẻ, thì làm phiền mọi người hôm nay làm chứng cho cháu."
Tô Khả ủy khuất trút hết nỗi uất nghẹn trong lòng ra, các bà cô xung quanh nghe mà ngỡ ngàng sững sờ.
Bình thường bọn họ biết vợ chồng nhà họ Tô khắt khe với con gái lớn, nhưng không ngờ lại đến mức này.
Một cô gái lớn thế này rồi, mỗi tháng chỉ cho tiêu một tệ, tiền lương còn lại đều giao hết cho gia đình.
Chu Chí Ba* chắc cũng không đến nỗi ác vậy.
*Chu Chí Ba – một địa chủ nổi tiếng thời xưa, điển hình cho việc bóc lột lao động.
Nhìn bộ quần áo trên người Tô Khả đã cũ mèm, rõ ràng là mặc nhiều năm rồi.
Lại nhìn hai vợ chồng họ Tô và con gái thứ hai Tô Tình, quần áo mới tinh.
Một nhà toàn lũ lòng lang dạ thú, chỉ biết bắt nạt đứa con gái ngoan nhất.
May mà Tô Khả cuối cùng cũng cứng rắn đứng lên phản kháng, không thì chẳng biết sẽ còn bị bóc lột đến bao giờ.
Ánh mắt khinh bỉ và phẫn nộ của đám bà cô như dao nhọn đâm vào người Tô Chí Thắng và La Hương Hoa, khiến hai người cứng họng.
Tô Chí Thắng bình thường hống hách, giờ mất hết thể diện, há miệng không nói nổi một lời, quay người lủi vào trong sân.
Chỉ còn lại La Hương Hoa và Tô Tình phải đối mặt với cơn thịnh nộ của các bà cô.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tình lúc này trắng bệch như tờ giấy.
Cô ta chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, sợ đến mức chân cũng run lên.
Chị cả của cô ta hôm nay làm sao vậy, hoàn toàn không giống người chị cả mà cô ta từng biết.
Miệng lưỡi sắc sảo, nói rành rọt đâu ra đó.
Cuối cùng, dưới sự chứng kiến của bà Cát và các bà cô hàng xóm, Tô Khả xem như đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô, thuận lợi xách gói đồ của mình rời khỏi nơi đó.
Xem xong một màn náo nhiệt, đám bà cô chuẩn bị tản ra về nhà, thì một nữ cán bộ trẻ của văn phòng khu phố vội vã đi tới, tay cầm một tờ danh sách, lớn tiếng gọi tên Tô Tình.
"Tô Tình, Tô Tình ra đây một chút!"
Vừa nghe nhà họ Tô lại có chuyện, các bà cô lập tức không đi nữa, quyết ở lại xem tiếp.