Đại Tạp Viện Năm 70, Lấy Chồng Ốm Yếu Làm Giám Đốc Nhà Máy

Chương 10: Về nhà nói rõ mọi chuyện

Trước Sau

break

"Nghe nói tối qua Tiểu Thịnh tìm được đối tượng rồi hả?"

Bà Tôn trợn tròn mắt đầy vẻ không tin nổi.

"Đúng vậy, một cô gái khá xinh xắn. Hôm qua lúc đi khỏi viện mình, tôi vừa hay từ bên ngoài về, nhìn thấy rất rõ ràng."

Bà Trương đáp.

Vẻ mặt bà Tôn càng tỏ ra khó hiểu.

"Cô gái đó, lại có thể để mắt tới Tiểu Thịnh? Thằng bé ốm yếu như thế, cưới ai chẳng là hại người ta chứ."

Bà Trương lắc đầu, "Cụ thể có thành hay không thì tôi không rõ. Nhưng thằng bé Tiểu Thịnh cũng không dễ dàng gì, nếu có thể có cô gái nào chịu lấy nó, thì cũng là chuyện tốt."

Nói đến đây, bà Trương viện cớ có việc, quay người bỏ đi.

Thực ra trong bụng lại nghĩ, cái bà Tôn này, chuyện cưới xin của con trai mình còn chưa lo nổi, lại cứ lo chuyện cưới hỏi của nhà người ta, đúng là lo chuyện bao đồng.

Bên kia, Tô Khả nói là quay lại xưởng dệt, nhưng giữa đường đã xuống xe, đi về nhà.

Ở nhà, La Hương Hoa và Tô Tình vẫn đang chờ cô ấy quay về để cùng đến xưởng dệt làm thủ tục bàn giao công việc.

Bản thân đã đi lâu như thế mà chưa quay lại, chắc hẳn hai người kia cũng đã sinh nghi, chẳng rõ giờ trong nhà đang là tình hình gì.

Tô Khả chuẩn bị sẵn tâm lý, vừa bước vào sân, liền bị Tô Tình đang sốt ruột đến mức nhảy dựng cả lên nhìn thấy.

"Chị, chị đi đâu vậy? Đi đăng ký ở khu phố thôi mà sao đi nửa ngày trời cũng không về nhà?"

Vừa thấy cô, Tô Tình đã liên tục hỏi dồn dập.

Tô Khả chẳng buồn ngước mắt lên, cũng không muốn nhiều lời với cô ta, cứ thế bước vào trong phòng tìm La Hương Hoa.

Tô Khả vừa mới đẩy cửa phòng ra, một chiếc giày đã bay vèo ra từ trong phòng.

May mà cô phản ứng nhanh, né người tránh kịp.

"Mày còn biết đường về nhà à? Đăng ký gì mà đăng ký đến tận đâu thế hả?"

La Hương Hoa giận dữ quát lên.

Tô Khả ung dung kéo ghế ngồi xuống bên bàn.

Cầm lấy cái ca nước tráng men của mình, rót nửa ca nước.

Sau đó mới nói: "Mẹ, con có chuyện muốn báo với mẹ. Con kết hôn rồi."

"Cái gì?"

La Hương Hoa nhất thời chưa kịp phản ứng.

"Con nói, con kết hôn rồi. Sáng nay vừa mới làm xong thủ tục."

"Kết hôn?"

La Hương Hoa cảm thấy đầu óc mình như bị ù đi.

Rầm một tiếng, từ cửa vang lên tiếng động lớn.

Tô Khả và La Hương Hoa đồng thời quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tô Tình đạp trúng chiếc giày đang nằm ở cửa, trượt ngã một cái đau điếng.

Cô ta cũng không buồn kêu đau, cố hết sức bò dậy từ trên mặt đất đến, tập tễnh xông đến trước mặt Tô Khả.

"Chị, chị vừa mới nói gì? Chị kết hôn rồi?"

"Ừ, chị kết hôn rồi."

Vừa nói, Tô Khả vừa móc từ trong túi ra tờ giấy chứng nhận kết hôn, đưa ra trước mặt hai mẹ con La Hương Hoa và Tô Tình.

"Thấy chưa, trên đây còn có con dấu của cục dân chính, là thật trăm phần trăm."

Tô Tình lập tức nhào tới định giật lấy, nhưng Tô Khả nhanh tay thu lại, đưa tay nhét vào túi.

"Làm gì vậy, sao lại giật đồ người khác chứ. Hơn nữa, cho dù em có xé được cái giấy này đi nữa, bên cục dân chính vẫn còn lưu hồ sơ, cùng lắm thì chị đi làm lại cái khác thôi."

Tô Khả thản nhiên nói.

Tô Tình tức đến mức mắt tối sầm.

Rõ ràng sáng nay chị cả còn nói rõ ràng là đi làm thủ tục đăng ký ở khu phố, đợi làm xong việc ở nông thôn rồi sẽ cùng cô ta đến xưởng. Kết quả thì sao. Người ta lại đi kết hôn luôn rồi.

Ai có công ăn việc làm trong thành phố hoặc đã kết hôn đều không cần phải đi về nông thôn. Tô Khả cả hai điều kiện đều thỏa mãn, cô rõ ràng là không muốn xuống nông thôn.

Nhận ra mình bị lừa, Tô Tình giận đến mức toàn thân run rẩy.

"Mẹ—"

Tô Tình vừa tức vừa uất, đôi mắt đỏ hoe.

Giậm chân gọi La Hương Hoa.

Nhưng lúc này La Hương Hoa đã chẳng còn tâm trí để ý đến cô ta, hai mắt chăm chăm nhìn Tô Khả, chất vấn: "Mày kết hôn với ai? Người còn chưa dẫn về cho tao với ba mày nhìn mặt một cái, mà mày dám tự tiện kết hôn? Gan mày to thật đấy!"

Tô Khả chẳng buồn nhẫn nhịn khách sáo với bà nữa, cười lạnh nói: "Chuyện cả đời của bản thân con, con tự làm chủ được. Tóm lại, kết hôn con đã kết xong rồi, công việc con cũng không nhường, còn chuyện về nông thôn, ai nên đi thì người đó đi."

"Mày... mày..."

Con gái lớn từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn nghe lời, đột nhiên thái độ lại cứng rắn như vậy, La Hương Hoa không chịu nổi sự thay đổi đột ngột này, nghẹn lời không thốt ra được.

Tô Khả cũng mặc kệ bà, tiếp tục nói: "Nếu mấy người đồng ý thì ngày mai dẫn anh ấy đến nhà ra mắt. Nếu mẹ không đồng ý thì khỏi cần gặp mặt nữa, sau này con sẽ dọn ra ngoài."

"Đợi đã, người ta đưa bao nhiêu tiền sính lễ mà mày đã chịu gả?"

Hồi lâu mới phản ứng lại, La Hương Hoa rốt cuộc hỏi trúng trọng tâm.

Tô Khả mỉm cười, "Mẹ với bố định cho con bao nhiêu của hồi môn?"

La Hương Hoa nghẹn họng.

Họ có thể cho được bao nhiêu của hồi môn?

Đương nhiên là một xu cũng không cho.

Con gái gả đi là để bọn họ kiếm tiền về, sao có thể bỏ tiền trong nhà ra. Như vậy chẳng khác gì bị ngu.

"Con ở đây không có của hồi môn, anh ấy không có sính lễ, vậy là hợp lý."

Tô Khả mỉm cười nói.

"Hợp lý cái quái gì hả!"

La Hương Hoa cuối cùng nhịn không được, chửi ầm lên.

"Chúng tao cực khổ nuôi mày lớn từng này, mày lại gả đi mà không đòi lấy một đồng sính lễ nào, Tô Khả, mày bị điên rồi hả?"

Tô Khả không muốn dây dưa nhiều lời với bà ta, từ trong áo khoác lấy ra hộ khẩu và sổ lương thực, đặt lên bàn.

"Hộ khẩu con đã chuyển rồi, quan hệ lương thực cũng đã chuyển đi, từ giờ trở đi con không còn liên quan gì đến cái nhà này nữa."

La Hương Hoa trừng mắt nhìn cô, tức đến mức tay run lên.

Hồi lâu sau mới mở sổ hộ khẩu và sổ lương thực ra xem, quả nhiên trang của Tô Khả đã bị gạch bỏ, đóng dấu chuyển đi.

"Đợi bố mày về, xem ông ấy có đánh chết mày không!"

La Hương Hoa giận đến nỗi không thể kiềm chế.

"Nếu ông ấy dám đánh con, con sẽ lên ủy ban tố cáo mấy người. Ép buộc hôn nhân, tàn dư tư tưởng phong kiến, cản trở tự do yêu đương, xem người bên ủy ban nói sao."

Một câu nói của Tô Khả khiến La Hương Hoa chết sững tại chỗ.

Đây còn là đứa con gái cả ngày lầm lì, chỉ biết cúi đầu làm việc, để mặc bà muốn bóp nắn ra sao thì bóp nắn sao?

Một cái mũ lớn đội xuống, khí thế của La Hương Hoa lập tức giảm ba phần.

"Mẹ, con không muốn xuống nông thôn, con không muốn xuống nông thôn! Để chị cả đi xuống nông thôn đi, con không muốn đi xuống nông thôn đâu!"

Thấy tình hình vượt ngoài tầm kiểm soát, hoàn toàn không giống những gì mình đã tính toán trước, Tô Tình sợ hãi, vừa khóc vừa kêu.

Cô ta vừa khóc vừa la, ầm ĩ đến mức đầu La Hương Hoa như muốn nổ tung.

"Mày gào khóc cái gì, cút sang một bên!"

Vốn dĩ bà ta cũng chẳng quan tâm ai đi ai không đi, để Tô Khả đi là vì một câu nói của Tô Chí Thắng mà thôi.

Bây giờ chuyện đã thành, không thay đổi được nữa, thì để Tô Tình tự mình xuống nông thôn.

Dù sao cũng đều là con gái, ai đi chẳng như nhau.

Điều khiến La Hương Hoa bận tâm hơn là, Tô Khả đã gả đi, nhưng gia đình lại không nhận được lấy một đồng sính lễ trong tay.

Đây chẳng phải là lỗ to rồi sao?

Nhưng bà ta cũng không dám nặng lời, lỡ nói quá một chút, con gái lớn thật sự đi tố cáo, thì nhà này của bọn họ rước họa lớn rồi.

Chuyện này vẫn phải đợi khi chồng về rồi bàn tiếp.

Ánh mắt La Hương Hoa ra hiệu cho Tô Tình,  "Đi, đến xưởng gọi ba mày về."

Tô Tình vẫn còn đang sụt sùi lau nước mắt, nghe mẹ cô nói cô đi gọi bố về, trong lòng lại nhen nhóm một chút hy vọng, liền chạy vội ra ngoài.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc