Giao nốt 36 thước phiếu vải để mua vỏ chăn xong, Thịnh Khải Huy lại không biết từ đâu móc ra thêm mấy tấm phiếu vải, nói với Tô Khả: "Mua thêm cho em mấy mảnh vải, may hai bộ mặc xuân thu, nhìn trời sắp nóng rồi, lại may thêm hai bộ đồ mùa hè nữa. Em chọn đi, xem màu nào đẹp?"
Cưới xin thì phải may quần áo cho cô dâu, chuyện này Tô Khả biết.
Nhưng cô vốn tưởng với điều kiện nhà họ Thịnh, làm cho mình một chiếc áo là hết cỡ rồi.
Cô định bụng sau này tìm cái cớ, lấy vải từ trong không gian ra, rồi tự mình may thêm một bộ.
Nào ngờ Thịnh Khải Huy lại hào phóng đến vậy, vừa mở miệng đã định may cho cô hai bộ quần áo xuân thu, hai bộ quần áo mùa hè.
Vấn đề là, thời điểm này mỗi người mỗi năm chỉ được phát 16 thước rưỡi phiếu vải, mà một bộ đồ xuân thu thì cần khoảng 9 thước 7 vải, còn một bộ đồ hè thì cần khoảng 8 thước rưỡi.
Hai bộ mỗi loại thì cộng lại cũng phải hơn ba mươi thước phiếu vải.
Tính sơ sơ lại, trước sau Thịnh Khải Huy đã bỏ ra hơn năm mươi thước phiếu vải, gần bằng bốn năm nhận phiếu vải của anh rồi.
Nghĩ tới đây, Tô Khả xua tay, "Không cần đâu, em có đồ mặc rồi, may một bộ là được. Với lại, chúng ta đã mua nhiều vải thế rồi, phiếu vải còn lại nên để dành một chút."
Nhưng Thịnh Khải Huy lại không chịu, "Cả đời người chỉ cưới vợ một lần, cái nên tiêu thì không được tiếc. Anh thấy vải hoa nhí cũng đẹp, còn có vải caro xanh lam nữa, cũng không tệ."
Đồ của vợ mình sao mà đủ mặc được, chỉ nhìn cái tay nải nhỏ hôm qua cô mang đến, chắc chỉ có mỗi một bộ quần áo để thay.
Nghĩ đến đó, Thịnh Khải Huy liền cảm thấy đau lòng. Trước khi ra khỏi nhà sáng nay, anh đã mang theo ba mươi thước phiếu vải mình tích góp bao năm, rồi đến xưởng mượn thêm của sư phụ và đàn anh.
Hai người họ gom hết phiếu vải lẻ tẻ lại, cuối cùng cho anh thêm được hơn hai mươi thước.
Kết hôn chỉ có một lần, bản thân đã khiến cô ấy thiệt thòi quá nhiều, riêng chuyện mua vải thì tuyệt đối không thể tiết kiệm nữa.
Thịnh Khải Huy cũng không biết đồng chí nữ thích loại vải màu gì, đúng lúc trước quầy có mấy đồng chí nữ đang mua vải hoa nhí và caro xanh lam, anh nghĩ chắc đa số phụ nữ đều thích hai loại đó.
Tô Khả đang định nói gì đó, Thịnh Khải Huy đã gọi với sang chỗ nhân viên bán hàng, "Đồng chí, làm ơn lấy sáu thước vải caro xanh lam và sáu thước vải hoa nhí, vải đen tám thước."
"Đồng chí đúng là có mắt nhìn, hai màu này bên chỗ chúng tôi bán chạy nhất luôn đấy."
Vừa nói, nhân viên bán hàng vừa cầm thước và kéo lên, bắt đầu cắt vải.
Tranh thủ lúc đó, Thịnh Khải Huy quay sang nói với Tô Khả: "Áo may bằng vải caro xanh lam với vải hoa nhí, quần dùng vải đen, được không?"
Hai loại vải đó Tô Khả cũng vừa để ý, liền gật đầu.
Thịnh Khải Huy lại nói tiếp: "Em xem đồ mùa hè nên mua loại vải nào?"
Cái này thì Thịnh Khải Huy thật sự không rành, chỉ có thể để Tô Khả tự chọn.
Tô Khả trong lòng ấm áp, lúc này cô đã hiểu vì sao Thịnh Khải Huy lại muốn may cho cô nhiều quần áo như vậy.
Chắc chắn là thấy cái tay nải hôm qua cô mang đến, biết cô không có nhiều quần áo, nên nhân dịp cưới xin mới tranh thủ may thêm vài bộ cho cô.
Tấm lòng chu đáo này thật sự hiếm có.
Nguyên chủ sống ở nhà mẹ đẻ suốt hai mươi ba năm, cũng chưa từng cảm nhận được sự ấm áp thế này.
Ngay cả bản thân Tô Khả, cũng chưa từng được như vậy.
Cô cảm động trong lòng, ngoài miệng nói: "Hai bộ đồ mùa hè thì thôi đi, xưởng chúng em thỉnh thoảng có xử lý nội bộ mấy loại vải lỗi, giá rẻ mà không cần phiếu, đến lúc đó em mua mấy khúc đó về may đồ là được.
Với lại, Thịnh Duệ với Thịnh Giai lớn nhanh lắm, đồ bây giờ chắc qua nửa năm nữa là mặc không vừa rồi, chúng ta để lại chút phiếu vải may đồ cho tụi nhỏ đi."
Thịnh Khải Huy cười lắc đầu, "Hai đứa nhỏ không cần chúng ta lo đâu, bà cô hai đã đem hết quần áo của anh cả với chị dâu cả sửa cho Thịnh Duệ và Thịnh Giai mặc, vải dư cũng giữ lại cả, nói đợi tụi nhỏ lớn lên rồi may đồ mới."
Đây là lần đầu tiên Thịnh Khải Huy nhắc tới chị dâu cả. Trước đây khi đi xem mắt, anh chỉ nói anh cả hy sinh khi cứu tài sản trong xưởng, còn chuyện của chị dâu cả thì chưa từng nhắc đến.
Tô Khả đang định lên tiếng hỏi thì đúng lúc nhân viên bán hàng mang đống vải vừa cắt xong tới.
Vải được xếp gọn, gói giấy bên ngoài, buộc dây chặt lại, xách đi là được.
Tô Khả nhìn ba gói giấy, không khỏi cảm thán cách đóng gói thời đại này vừa tiết kiệm vừa thân thiện với môi trường.
Thịnh Khải Huy nhận lấy mấy gói giấy vải, ra hiệu cho Tô Khả tiếp tục chọn thêm.
Thấy anh vẫn còn kiên trì, cuối cùng Tô Khả vẫn chọn thêm hai khúc vải.
Thời buổi này, lựa chọn vải vóc chẳng có bao nhiêu loại, ngoài xanh lam, xám, đen thì chỉ có vải hoa nhí, mấy loại vải đỏ, vàng rực rỡ khác rất hiếm, mà nếu may đồ mặc ra đường thì dễ bị coi là khác người.
Xét theo tính chất đặc biệt của thời đại trước mắt, Tô Khả theo số đông, chọn một khúc vải hoa nhí nền trắng và một khúc vải xanh lam nhạt, định mang về may hai cái áo sơ mi ngắn tay.
Cô còn chọn thêm một khúc vải xám nhạt, bền và mát, để may quần mùa hè.
Trả xong phiếu vải và tiền, nhân viên bán hàng nhanh nhẹn cắt xong ba khúc vải, đồng thời tươi cười nói với Tô Khả: "Đồng chí nhỏ, tôi gặp biết bao cặp vợ chồng mới cưới đến mua vải rồi, chồng cô là người đầu tiên chủ động mua nhiều vải thế này cho vợ đấy. Cô có phúc thật."
Tô Khả mím môi cười, không nhịn được mà quay đầu liếc nhìn Thịnh Khải Huy một cái.
Thấy anh cũng đang nhìn mình, cô bất giác đưa tay qua, nắm lấy tay anh.
"Cảm ơn anh."
Cô nhỏ giọng nói
Ngay sau đó, Tô Khả thấy rõ vẻ mặt Thịnh Khải Huy thoáng ngây ra, phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại.
Chỉ nói một câu "cảm ơn" thôi mà cũng khiến anh ngạc nhiên như vậy sao?
Tô Khả không biết rằng, đúng vào khoảnh khắc cô chủ động nắm lấy tay Thịnh Khải Huy, mức điện trong người anh bất ngờ vọt mạnh, chạm ngưỡng 10%.
Ngay lúc Thịnh Khải Huy tưởng điện lượng sẽ dừng lại ở 10%, thì nó lại vượt qua con số đó.
11%, 12%, 13%...
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thịnh Khải Huy, thanh điện lượng tăng lên đến 13% rồi dừng lại.
Lúc này, Thịnh Khải Huy thực sự không biết nên hình dung tâm trạng mình ra sao.
Vốn dĩ cứ tưởng mức pin tối đa chỉ có thể tăng đến 10%, vậy mà trong lúc anh gần như buông xuôi, thì vượt mức 10%.
Thịnh Khải Huy vừa mừng rỡ xen lẫn nghi hoặc.
Vì sao tối qua cố thế nào pin cũng không tăng nổi, mà bây giờ lại đột ngột tăng vọt như thế?
Suốt quá trình ấy, rốt cuộc là yếu tố nào đã khiến mức pin đột phá?
Lo bị Tô Khả nhìn ra điều gì bất thường, Thịnh Khải Huy vội vàng dẫn cô sang quầy bán kẹo.
"Đồng chí, hai người muốn mua loại kẹo nào? Kẹo sữa ba đồng hai một cân, kẹo hoa quả một đồng hai, kẹo dẻo hoa quả một đồng năm một cân."
Nhìn dáng vẻ của hai người, nhân viên bán hàng biết ngay là đôi vợ chồng mới cưới đang mua kẹo cưới, nên đọc giá luôn ba loại kẹo thường được mua làm kẹo cưới.
Thịnh Khải Huy và Tô Khả bàn bạc một chút, cuối cùng chọn mỗi loại một ít, kẹo sữa và kẹo dẻo hoa quả mỗi thứ một cân, còn kẹo hoa quả hai cân.
Tuy không tổ chức tiệc cưới, nhưng người nên báo tin vẫn phải báo, nên kẹo cưới không thể tiết kiệm, nhất định phải mua cho đủ.
Tổng cộng dùng hết bốn cân phiếu kẹo, còn lại một cân, hai người tính giữ lại để dịp lễ tết mang ra dùng, mua ít kẹo cho hai đứa nhỏ ăn lấy thảo.
Kẹo cưới và vải vóc đều mua xong, tiếp theo là mấy thứ đồ dùng lặt vặt hằng ngày.