Chuyện đăng ký kết hôn còn chưa sắp xếp ổn thỏa, Tô Khả hiện tại không muốn phát sinh mâu thuẫn với Tô Chí Thắng.
Nếu không, cô ấy ngày mai có thể ra khỏi nhà không còn chưa biết được.
Nhịn xuống cơn giận này, chịu đựng thêm một đêm nữa.
"Ba, chuyện này quá đột ngột, con cần suy nghĩ một chút."
"Suy nghĩ hay không, con đều phải đi. Ngày mai tranh thủ xin nghỉ, đến ủy ban khu phố đăng ký, rồi dẫn em gái con đến nhà máy làm thủ tục chuyển công việc."
Nói xong câu đó, như thể đã chắc chắn Tô Khả sẽ không giở trò gì, Tô Chí Thắng liền chắp tay sau lưng quay về phòng.
Nếu là nguyên chủ, lúc này không biết sẽ đau lòng đến mức nào.
Nhưng bản thân cô chỉ là kẻ đóng thế, Tô Khả không cảm thấy đau lòng, chỉ là thấy không đáng thay cho nguyên chủ.
Làm trâu làm ngựa cho gia đình suốt bao nhiêu năm, cuối cùng không những mất việc mà còn bị tống đến vùng hoang dã phía Bắc xa xôi.
Tô Khả không còn tâm trạng làm việc nhà, cũng may mắn là vì Tô Chí Thắng vừa mới nói xong chuyện đi xuống nông thôn thay với cô, La Hương Hoa tối nay lại đặc biệt im lặng, không lớn tiếng gọi cô làm việc nhà.
Tô Khả cũng vui vẻ nhàn hạ, rửa mặt xong liền chuẩn bị đi ngủ.
Lúc cô rửa mặt xong về phòng, Tô Vi vẫn đang ngồi viết bài tập, còn Tô Tình đã nằm trên giường.
Nghe tiếng mở cửa, mí mắt Tô Tình khẽ động, nhưng không mở ra.
Tô Khả biết cô ta đang giả vờ ngủ, nhưng cũng lười vạch trần.
Ngược lại, Tô Vi đặt bút xuống, quay đầu nhìn cô một cái, trên mặt có chút đồng cảm.
Tô Vi mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thoáng qua chị hai Tô Tình đang nằm trên giường, cuối cùng lại không nói gì, tiếp tục viết bài.
Tô Khả thấy hành động nhỏ của Tô Vi nhưng không để tâm.
Với tất cả người trong nhà họ Tô, bây giờ cô đều không quan tâm nữa.
Cởi áo khoác với quần dài, Tô Khả nhanh chóng leo lên giường ngủ.
Cả ngày nay vẫn khá mệt mỏi, chẳng bao lâu cô liền chìm vào giấc mộng.
Sáng hôm sau, Tô Khả dậy từ rất sớm.
Có lẽ vì trong lòng có chuyện, hôm nay không cần La Hương Hoa đập cửa, chưa đến năm giờ cô đã tỉnh dậy.
Lúc Tô Khả thức dậy mặc quần áo, Tô Tình với Tô Vi vẫn đang ngủ say.
Không biết Tô Tình đang mơ thấy gì, khóe môi còn mang theo ý cười.
Tô Khả vào bếp nấu bữa sáng, đến năm rưỡi, La Hương Hoa ngáp dài bước vào bếp.
Thấy Tô Khả đang tập trung nấu ăn, La Hương Hoa bĩu môi.
Con gái lớn của bà mềm như bột nhào, muốn nặn thế nào thì nặn thế đó.
Tối qua cha nó nói chuyện với nó xong, nó ngay cả một tiếng cũng không dám phản đối.
"Mẹ."
Tô Khả nhìn thấy bà, đặt công việc xuống, giả bộ tỏ ra ngoan ngoãn.
"Tối qua ba nói chuyện thay thế em hai xuống nông thôn, con suy đi nghĩ lại, thấy em hai sức khỏe quả thực không tốt, để em ấy đi xuống nông thôn xa như vâyk, thật sự không yên tâm.
Mẹ, lát nữa ăn sáng xong, mẹ lấy sổ hộ khẩu và sổ lương thực cho con nhé. Con đi đăng ký ở ủy ban khu phố, rồi dẫn em hai đến nhà máy làm thủ tục."
Sổ hộ khẩu và sổ lương thực trong nhà đều do La Hương Hoa khóa trong ngăn tủ, trừ khi có việc mới lấy ra dùng.
Thấy bộ dáng Tô Khả ngoan ngoãn như vậy, La Hương Hoa không hề nghi ngờ cô, thuận miệng đồng ý.
Ăn sáng xong, Tô Chí Thắng đi làm.
Tô Vi cùng với Tô Kiến Vượng đi học, trong nhà chỉ còn lại ba người La Hương Hoa, Tô Khả và Tô Tình.
La Hương Hoa lấy chìa khóa, mở tủ lấy sổ hộ khẩu và sổ lương thực đưa cho Tô Khả.
Tô Tình đứng bên cạnh dõi mắt theo từng cử động của họ, trong ánh mắt lộ rõ vẻ phấn khích không thể che giấu.
Chỉ biết chị cả nhất định sẽ đồng ý.
Với tính cách mềm yếu của chị cả, làm sao dám trái lời ba chứ.
Mình không cần xuống nông thôn, còn có thể vào làm ở nhà máy dệt, nghĩ thôi đã thấy sướng.
"Mẹ, con đi trước nhé. Đăng ký xong ở ủy ban khu phố, con về gọi em hai."
Tô Khả nhét sổ hộ khẩu và sổ lương thực vào túi vải, đè nén nhịp tim đang đập thình thịch, cố gắng tỏ ra bình tĩnh rời khỏi nhà.
Cũng may Tô Tình là kẻ lười biếng, có thể không động đậy thì sẽ không động đậy. Nếu không, nếu cô ta cứ đòi đi theo, thì mọi chuyện thực sự sẽ rất khó xử.
Tô Khả vội vã chạy đến ủy ban khu phố, tìm nữ cán bộ phụ trách đăng ký thanh niên trí thức xuống nông thôn, lấy sổ hộ khẩu và sổ lương thực ra, nói với nữ cán bộ: "Chào đồng chí, tôi đến giúp em gái đăng ký đi xuống nông thôn."
"Điền đơn đi."
Nữ cán bộ rất thành thạo lấy ra một tờ đơn, đưa cho Tô Khả điền.
Thời điểm này có rất nhiều thanh niên trí thức xuống nông thôn, không ít người trong số họ là do người thân giúp đăng ký, nữ cán bộ đã gặp quá nhiều nên không thấy lạ.
Tô Khả nhanh chóng điền xong, nữ cán bộ cầm lấy sổ hộ khẩu đối chiếu một lượt, thấy không có vấn đề gì, liền đóng dấu mạnh một cái lên tờ đơn.
"Xong rồi, qua văn phòng bên cạnh chuyển quan hệ lương thực, sau đó về nhà đợi thông báo. Cô đăng kí đúng lúc, em gái cô có thể đi cùng đợt thanh niên trí thức tiếp theo."
"Đợt tiếp theo bao giờ xuất phát?"
"Dự kiến là ngày kia."
"Vậy thì tốt quá!" Tô Khả không nhịn được mà cười híp mắt, "Em gái tôi vẫn luôn mong được đi xuống nông thôn, mong được góp sức xây dựng nông thôn, cống hiến cho nhân dân lao động. Nếu biết có thể đi sớm như vậy, chắc chắn sẽ rất vui."
Nữ cán bộ cũng bị lời này thu hút, lần đây, cô ta đã xử lý không ít hồ sơ thanh niên trí thức đi xuống nông thôn, nhưng hiếm khi gặp ai có tinh thần giác ngộ cao như vậy.
"Em gái cô đúng là một đồng chí tốt, cô ấy có chí hướng lớn, tôi nhất định sẽ cố gắng sắp xếp nơi phù hợp nhất cho em ấy. Yên tâm, tôi sẽ sắp xếp một nơi thích hợp cho cô ấy."
Tô Khả trong lòng giật thót một cái, cô có phải diễn hơi quá rồi không, lỡ như phản tác dụng thì sao.
"Đồng chí, chị định sắp xếp em ấy đi đâu vậy?"
"Hải đảo cực Nam của tổ quốc, nơi đó hiện đang rất thiếu những thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết như em gái cô."
Hải đảo rất gian khổ, nắng nóng, chỗ nào cũng là muỗi, thường xuyên có bão, thanh niên được điều đến đó chẳng mấy ai trụ lại lâu dài, nhiều người thậm chí chấp nhận làm dân đen trốn về.
Cấp trên đã chỉ đạo, những ai được cử đến đảo nhất định phải có tư tưởng vững vàng.
Mà em gái của vị đồng chí này, quả thật rất phù hợp.
Tô Khả lập tức vui vẻ ra mặt, "Sắp xếp như vậy rất tốt, em gái tôi đã nói nơi nào càng gian khổ thì càng có thể kích thích ý chí chiến đấu của con bé. Cứ quyết định vậy đi, tôi về báo tin vui cho em ấy."
Thời gian không còn nhiều, không thể trì hoãn nữa, nhanh chóng làm xong thủ tục chuyển lương thực của Tô Tình, sau đó lập tức chạy đến cục dân chính.
Khi tới cục dân chính, từ xa cô đã thấy Thịnh Khải Huy đứng bên ngoài cổng chính.
Thịnh Khải Huy dáng người cao lớn, diện mạo anh tuấn, đứng đó vô cùng nổi bật, không ít cô gái đi ngang đều len lén liếc nhìn hắn.
Nhưng hắn chẳng hề để ý đến ai, ánh mắt chỉ chăm chú dõi theo hướng đường đi.
Tô Khả khi vừa thấy hắn, hắn cũng đồng thời nhìn thấy cô.
Hai người đồng thời bước nhanh về phía đối phương, đến khi đứng mặt đối mặt, cả hai đều có chút bối rối.
Dù Tô Khả là người hiện đại, nhưng cả đời này cô vẫn là ế toàn tập, chưa từng yêu đương mà đã phải nhảy cóc đến bước kết hôn, không khỏi có chút căng thẳng.
Còn bên Thịnh Khải Huy, hai kiếp sống đến giờ cũng là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với người khác phái, tim đập thình thịch không ngừng.
Hai người giữ khoảng cách chừng nửa mét, một trước một sau bước vào cục dân chính.