Đại Tạp Viện Năm 70, Lấy Chồng Làm Giám Đốc Nhà Máy Ốm Yếu

Chương 7: Tô Khả về nhà, Tô Chí Thắng tìm cô nói chuyện

Trước Sau

break

Bây giờ, Thịnh Khải Huy vẫn còn cảm giác lâng lâng.

Đối phương thực sự đồng ý gả cho mình sao?

Ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn?

Sao cứ như đang nằm mơ vậy.

Sau khi hai người bàn bạc xong, thấy sắc trời cũng đã muộn, Tô Khả quyết định về nhà.

Giờ này về đến nơi thì đã trễ, không kịp làm cơm tối, chờ đợi cô chắc chắn sẽ là một trận cuồng phong bão tố.

Nhưng Tô Khả không sợ, dù sao thì hôm nay cũng là ngày cuối cùng rồi.

Sau ngày mai, người nhà họ Tô sẽ không thể quản được cô nữa.

Thịnh Khải Huy tiễn Tô Khả ra khỏi sân, trên đường đi về cổng thứ hai, liên tục có mấy bác gái chào hỏi Thịnh Khải Huy, đồng thời nhìn chằm chằm vào mặt Tô Khả như đèn pha rọi thẳng.

Ánh mắt đó khiến Tô Khả cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Vừa bước qua cổng thứ hai, sân trước lúc này vô cùng náo nhiệt.

Trước cửa ba gian nhà ngang ở phía tây cổng chính, bà nội Thịnh đang cãi nhau kịch liệt với một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi.

"Nhị Thuận nhà cô làm vỡ kính nhà tôi, một tấm kính thủy tinh đắt lắm đấy, tiền này nhà cô nhất định phải đền!"

"Nhà tôi tại sao phải đền! Thịnh Duệ nhà bà đánh con tôi, tôi còn chưa tính sổ với mấy người. Nhị Thuận, lại đây, kéo ống quần lên cho bà ấy xem, đầu gối con bị trầy hết rồi."

Nhị Thuận chẳng còn tinh thần hăng hái như ban nãy, cúi gằm mặt bước tới, lí nhí nói, "Đầu gối con đâu phải do Thịnh Duệ đánh, đó là do con tự ngã hôm qua mà."

Mẹ cậu, Tống Bảo Ny, hung hăng trừng mắt liếc cậu ta một cái.

Nhị Thuận vội vàng kéo ống quần lên, sợ chọc giận mẹ sẽ ăn đòn.

Ống quần vừa vén lên, lộ ra hai vết trầy trên đầu gối.

Tống Bảo Ny chỉ vào vết thương, nói: "Nhìn xem, vết thương này nặng thế nào! Nếu bị nhiễm trùng, phải vào bệnh viện tiêm thuốc, tốn bao nhiêu tiền!"

Chị dâu Trương đứng bên cạnh xen vào, "Thôi đi bà ơi, vết thương đã đóng vảy, nhìn cũng biết không phải mới bị hôm nay. Hơn nữa, con trai bà cũng nói là tự té từ hôm qua rồi. Muốn ăn vạ cũng không thể ngang ngược vậy."

Chị dâu Trương làm nghề mai mối, giỏi quan sát sắc mặt người khác, lại thêm tai rất thính, nghe rõ mồn một lời Nhị Thuận vừa lẩm bẩm.

Nhưng Tống Bảo Ny vẫn không chịu nhượng bộ, bộ dạng chanh chua, ngang ngược phát huy hết mức.

Bà nội Thịnh có thể nhịn được cô ta sao?

Không nhượng bộ chút nào, bắt buộc phải bồi thường tiền.

Cuối cùng vẫn là chị dâu Trương đứng ra hòa giải, nói chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nếu làm lớn ra thì phải lên đồn công an, mà khi đó gia đình Tống Bảo Ny sẽ không yên thân nổi.

Vừa nghe đến ba chữ đồn công an, khí thế của Tống Bảo Ny lập tức xẹp xuống.

Cuối cùng, cô ta miễn cưỡng bồi thường hai đồng, chuyện này coi như chấm dứt.

Bà nội Thịnh nhận lấy tiền, trừng mắt nhìn Tống Bảo Ny, nói: "Liệu mà giữ cái miệng của cô cho cẩn thận, đừng có mở miệng ra là nói bậy. Cháu trai tôi tiểu Huy khỏe mạnh lắm, lần sau còn nghe thấy cô nói mấy lời xui xẻo nữa, tôi xé rách miệng cô đấy!"

Tống Bảo Ny cười lạnh, "Tôi nói sai à? Rõ ràng là một kẻ bệnh lao sắp chết, không tránh xa ra thì chẳng lẽ chờ bị lây bệnh cho chính mình?"

"Cô..."

Bà nội Thịnh đang định tiếp tục đôi co thì chị dâu Trương huých khuỷu tay bà một cái, ra hiệu bà nhìn ra phía sau.

Bà nội Thịnh sững người, sau đó quay đầu lại, vừa vặn trông thấy Thịnh Khải Huy và Tô Khả đang đi về phía sân trước.

Hai người họ đi song song với nhau, cách nhau chưa đến nửa mét, trông cực kỳ xứng đôi, nam tuấn tú, nữ thanh lệ, chiều cao cũng vừa vặn hợp nhau.

Chị dâu Trương nhìn dáng vẻ hai người, đập tay lên đùi cái đét một cái.

"Bà nội Thịnh, tôi đoán chuyện này thành rồi!"

"Thành rồi á?"

Bà nội Thịnh vẫn còn chút không tin.

Hai người mới gặp nhau có một lần, giữa chừng còn bị Nhị Thuận nói ra mấy lời xúi quẩy, bà nội Thịnh còn tưởng chuyện này chắc chắn hỏng rồi cơ.

"Đã nói thành, thì chính là thành. Tôi chỉ chờ đến ngày uống rượu mừng nhà bà thôi."

Bà nội Thịnh cười vui đến mức không thấy cả mắt, "Chắc chắn rồi! Đến lúc đó nhớ đến dự, tôi sẽ tặng bà một bao lì xì thật to để cảm ơn mai mối."

Tô Khả thản nhiên chào tạm biệt bà nội Thịnh, rồi cùng chị dâu Trương rời khỏi khu đại tạp viện.

Sau khi cô đi, Tống Bảo Ny xách chậu nước từ trong nhà ra, hắt một chậu nước ngay chỗ Thịnh Khải Huy vừa đứng.

"Xui xẻo! Cô gái đó trông cũng đẹp đấy, tiếc là đầu óc có vấn đề. Cái loại bệnh tật như thế mà còn tự mình chạy theo, chẳng lẽ không kiếm được chồng hay sao?"

Bác gái Chu ở dãy nhà ngang phía đông cổng chính đang thu quần áo, nghe thấy lời này của cô ta, thì chỉ cười hì hì, không tiếp lời, xoay người bước vào nhà.

Tống Bảo Ny thấy không ai hưởng ứng thì cảm thấy mất mặt, trừng mắt liếc một cái, rồi cũng xách chậu quay về phòng.

Trên đường về nhà, Tô Khả không nói chuyện đăng kí kết hôn với chị dâu Trương.

Dù sao, người nhiều miệng lắm, nếu chị dâu Trương lỡ nói ra, để lọt vào tai ba mẹ cô, thì việc kết hôn này chắc chắn không thành.

Để chắc ăn, cứ chờ lấy được giấy đăng ký kết hôn rồi mới đưa kẹo cưới cho chị dâu Trương, cảm ơn chị thật tử tế.

Dọc đường đi, chị dâu Trương không ngừng khen ngợi Thịnh Khải Huy, cứ như sợ Tô Khả sáng mai tỉnh dậy sẽ đổi ý vậy.

Tô Khả chỉ lắng nghe, cười mà không nói.

Đến ngã ba, hai người tách ra, mỗi người đi về nhà mình.

Cuối cùng chỉ còn lại một mình, Tô Khả thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

Thịnh Khải Huy sức khỏe kém là thật, gánh nặng gia đình cũng là thật.

Nhưng từ lời nói và cử chỉ của người đàn ông này, Tô Khả có thể cảm nhận được anh ta có giáo dưỡng tốt, nhân phẩm cũng không tệ.

Thời gian quá cấp bách, tối hôm nay, e rằng Tô Chí Thắng sẽ bàn chuyện cô phải thay thế Tô Tình xuống nông thôn.

Cô cùng lắm chỉ có thể trì hoãn thêm một đêm.

Mà anh cả cô sắp viết thư về nhà đòi tiền, dù cô có xuống nông thôn hay không, cũng không thoát khỏi số phận bị bán.

Bởi vậy, dù biết gia cảnh của Thịnh Khải Huy có nhiều vấn đề như vậy, nhưng ít ra anh ta là một người tốt.

Thà gả cho một người bệnh nhưng có trách nhiệm, cô cũng không muốn bị bán cho một gã ngốc.

Tô Khả lúc đó đã quyết tâm, cứ thế mà định đoạt.

Đến bây giờ, khi đã hoàn toàn bình tĩnh lại, Tô Khả cũng không hối hận về quyết định của mình.

Nghĩ đến việc sắp thoát khỏi nhà họ Tô, tâm trạng Tô Khả bỗng trở nên phấn chấn, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Chờ khi cô bước vào nhà, vốn tưởng rằng sẽ đối diện với một trận bão tố. Không ngờ, Tô Chí Thắng cùng La Hương Hoa thấy cô trở về chỉ hơi sa sầm mặt, lại chỉ hỏi một câu, nghe cô trả lời là do tăng ca ở xưởng, thì cũng không nói gì thêm.

Thật sự quá bất thường.

Tô Khả lập tức cảnh giác.

Cảm thấy đây là bình yên trước cơn bão.

Tô Khả rửa tay đang định vào bếp nấu cơm, nhưng vừa vén rèm lên đã thấy Tô Tình đang bận rộn bên trong.

Nhìn thấy là cô, Tô Tình niềm nở chào hỏi, "Chị, chị về rồi. Ra phòng khách ngồi đi, em bên này sắp nấu xong rồi."

Tô Tình có khuôn mặt thanh tú đáng yêu, khi cười hai bên khóe môi hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ.

Nhưng Tô Khả quá hiểu rõ em gái mình, không có lợi thì nó tuyệt đối không làm. Nếu không phải có việc nhờ cô, thì sao có thể tự giác vào bếp nấu cơm chứ?

Quả nhiên, sau bữa tối, Tô Chí Thắng gọi Tô Khả sang một bên, bắt đầu nói về chuyện Tô Tình sắp phải xuống nông thôn.

"Thân thể em gái con thế nào con cũng biết rồi đấy. Từ nhỏ đã yếu ớt, con bé lần này xuống nông thôn, lỡ bị phân đến vùng sâu vùng xa, thì có thể sống trở về không cũng không biết. Con là chị cả, phải biết nghĩ cho em gái mình chứ.

Sức khỏe con xưa nay vẫn tốt hơn nó, chi bằng nhường suất làm ở xưởng dệt cho em hai, con thay nó về nông thôn đi."

Tô Khả cụp mắt, lặng lẽ nghe Tô Chí Thắng nói hết câu.

Tô Chí Thắng đợi hồi lâu không thấy cô lên tiếng, lập tức mất kiên nhẫn.

"Dù sao chuyện này cũng đã quyết rồi, con đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi."

Tô Khả cười lạnh một cái. Quả nhiên, chưa nói được mấy câu, ông ta đã lộ nguyên hình.

break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc