Phía trước hai người xếp một hàng dài các cặp đôi trẻ tuổi đến đăng ký kết hôn. Tô Khả và Thịnh Khải Huy đứng vào hàng, phải đợi một lúc lâu mới đến lượt họ.
Thời đại này, đăng ký kết hôn không bắt buộc phải chụp ảnh cưới.
Chụp ảnh vào thời điểm này là một chuyện rất xa xỉ, chụp một tấm ảnh hai tấc (2 inch) tốn hơn 2 hào, đủ để hai người vào quán ăn một bát hoành thánh thịt tươi. Cho nên, nhiều người tiếc tiền, bỏ qua bước này.
Tô Khả cùng Thịnh Khải Huy đưa sổ hộ khẩu của mình cho nhân viên công tác. Hai người đều có ngoại hình quá nổi bật, khiến nữ đồng chí xử lý giấy tờ kết hôn không kìm được mà nhìn họ thêm vài lần.
Rất nhanh, giấy chứng nhận kết hôn được cấp cho họ.
Tô Khả nhận lấy giấy chứng nhận, tò mò quan sát.
Giấy chứng nhận kết hôn của những năm 70 trông giống một tấm bằng khen, hình chữ nhật, phía trên in hình ngôi sao năm cánh, bốn góc có viền lúa mì.
Thông tin của cặp vợ chồng mới cưới, bao gồm tên và tuổi, đều được viết tay bằng bút máy. Chữ viết do nữ nhân viên đó ghi, rất là đẹp.
Lúc này, Tô Khả có cảm giác như đang nằm mơ.
Mới xuyên đến đây ngày thứ ba, cô liền đã kết hôn rồi sao?
"Đồng chí, đây là phiếu tiêu dùng của hai người, nhớ giữ kỹ."
Nữ nhân viên nói một câu, liền kéo Tô Khả trở về thực tại.
Nhân viên đưa cho họ một xấp phiếu tiêu dùng với đủ màu sắc rực rỡ, tất cả đều là phiếu dành riêng, chuyên dùng đưa cho cặp đôi mới nhận giấy kết hôn.
Trong đó có 5 cân phiếu đường, 16 thước phiếu vải, nửa cân phiếu dầu, 2 cân phiếu bông lót.
Nhìn đồng hồ đã gần mười giờ rưỡi, Tô Khả có chút sốt ruột.
Phải tranh thủ trước khi đồn công an nghỉ trưa, nhanh chóng làm xong thủ tục hộ khẩu.
“Thịnh…”
Cô vừa định gọi đồng chí Thịnh, nhưng chợt nhớ ra hai người đã lĩnh chứng, giờ là vợ chồng hợp pháp, gọi như vậy có vẻ quá xa lạ, nên nuốt hai chữ đồng chí lại.
“…Anh cũng biết tình hình nhà em rồi, nếu tiếp tục giữ hộ khẩu ở nhà mẹ đẻ, e là sau này sẽ có không ít rắc rối, cho nên em muốn chuyển đến chỗ anh. Anh thấy được không?”
“Được, không vấn đề gì. Chúng ta đi đồn công an ngay bây giờ.”
Thịnh Khải Huy sảng khoái đồng ý.
Hai người lập tức đến đồn công an làm thủ tục chuyển hộ khẩu.
Có giấy chứng nhận kết hôn với sổ hộ khẩu, thủ tục diễn ra rất thuận lợi.
Làm xong, họ lại đi sang văn phòng bên cạnh, nơi có cán bộ của Cục Lương thực đóng tại đồn công an để xử lý việc chuyển khẩu phần lương thực.
Đến khi tất cả các thủ tục hoàn thành, trời đã gần trưa.
“Em hôm nay xin nghỉ bao lâu?”
Thịnh Khải Huy hỏi.
“Nửa ngày.”
Thịnh Khải Huy kín đáo thở phào nhẹ nhõm, “Anh cũng xin nghỉ nửa ngày. Vậy chúng ta đi ăn trước, còn đồ dùng kết hôn để hôm khác mua.”
Khi hắn nói đến đây, thầm cảm thấy may mắn.
May mà Tô Khả cũng chỉ xin nghỉ nửa ngày, nếu mà cô ấy muốn mua hết mọi thứ trong hôm nay, có lẽ hắn sẽ gục giữa đường mất.
Bận rộn cả buổi sáng, giờ trong đầu hắn chỉ còn lại 2% năng lượng.
Bình thường ở trong xưởng, với 5% năng lượng, hắn còn có thể cầm cự cả ngày, miễn là hắn chỉ lướt qua công việc cho có lệ.
Nhưng sáng nay thực sự đã dốc sức, nên năng lượng hao hụt rất nhanh.
Còn lại 2%, chắc ăn xong một bữa cơm cũng chẳng còn bao nhiêu.
Thịnh Khải Huy cùng Tô Khả sóng vai bước trên đường, hai người bàn bạc tìm một quán ăn gần đó để dùng bữa.
Thực ra, vừa mới lĩnh chứng xong, Thịnh Khải Huy không muốn ăn uống qua loa như vậy, cảm thấy có lỗi với Tô Khả.
Nhưng năng lượng cạn kiệt, nếu đi xa hơn, hắn sợ mình không chống nổi để về nhà.
Đành phải ủy khuất vợ một chút, sau này nhất định sẽ bù đắp lại.
Biết rõ bây giờ chỉ cần nắm tay Tô Khả, năng lượng của mình sẽ tăng vọt. Nhưng hai người tuy đã lĩnh chứng, cũng mới chỉ gặp nhau lần thứ hai.
Giờ mà mình nắm tay ngay, có quá đường đột không.
Nhưng nắm tay vợ mình thì cũng đâu phải chuyện xấu, không cần phải lo lắng quá nhiều.
Khi Thịnh Khải Huy còn đang đấu tranh nội tâm, thì quán ăn đã hiện ra trước mặt.
Hắn thu lại tất cả suy nghĩ, ngoan ngoãn cùng Tô Khả bước vào.
Thịnh Khải Huy chủ động đến quầy gọi món, trả tiền với đưa phiếu thực phẩm, sau đó hai người chọn một chiếc bàn ngồi xuống.
Ngồi đối diện nhau, bốn mắt giao nhau, cả hai bỗng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Cuối cùng, vẫn là Thịnh Khải Huy lên tiếng trước, “Giờ chúng ta đã lĩnh chứng, anh có nên đến gặp bố mẹ em một chuyến không? Em xem khi nào thì tiện?”
Tô Khả suy nghĩ một chút, nói: “Ngày mai đi. Hôm nay đến sẽ hơi gấp. Buổi tối em sẽ báo trước với bố mẹ để họ chuẩn bị tâm lý, tôi ngày mai anh hãy qua.”
“Vậy tối mai anh đến xưởng đón em tan ca.”
“Được. Đến lúc đó không cần mang nhiều quà, cứ như chúng ta bàn trước đó, hai chai rượu, hai cân thịt lợn là được.”
“Được, anh nhớ rồi.”
Sau khi bàn xong chuyện đến nhà ra mắt vào ngày mai, hai người lại im lặng một lúc.
Thịnh Khải Huy đang vắt óc suy nghĩ xem nên tìm chủ đề gì để nói, thì Tô Khả đột nhiên nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc.
“Ngày mai đến nhà em, nếu bố mẹ em có thái độ không tốt, anh nhất định đừng để trong lòng. Bọn họ không thể đổi em lấy một món hời, trong lòng chắc chắn không vui, có khi sẽ trút giận lên anh. Nhưng anh yên tâm, em chắc chắn sẽ đứng về phía anh.”
Thịnh Khải Huy nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tô Khả, đột nhiên cảm thấy mềm lòng, trong lòng dâng lên chút đau lòng.
Cô gái này rốt cuộc đã sống trong một gia đình như thế nào?
Với điều kiện của cô ấy, rõ ràng có thể tìm được một người chồng tốt hơn, nhưng cô lại vội vã chọn mình.
Cái gia đình đó, rốt cuộc đã ép cô ấy đến hoàn cảnh gì chứ.
“Em yên tâm, dù ngày mai họ có nói cái gì, cũng sẽ không để bụng.”
Khi nói câu này, Thịnh Khải Huy âm thầm quyết định. Ngày mai nhất định phải xin nghỉ một ngày, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị tinh thần đón cơn bão tố vào buổi tối.
Nếu không, chính mình giữa chừng ngã gục, để Tô Khả một mình đối phó, thì phải làm sao đây.
Vả lại ngày mai hắn còn phải giữ vững phong thái, thể hiện thật tốt trước nhà vợ, không thể để mất mặt được.
Sau khi ăn xong, Tô Khả không để Thịnh Khải Huy đưa về mà tự mình lên xe buýt công cộng về xưởng dệt.
Cô trở về làm ca chiều.
Thịnh Khải Huy thì không quay lại xưởng mà trở về đại tạp viện.
Vừa bước vào sân, liền đã chạm mặt bà Trương.
Bà Trương sống ở phòng phía tây của sân giữa, đối diện với nhà họ Thịnh, quan hệ với nhau khá tốt.
Nhìn thấy Thịnh Khải Huy, bà liền cười chào hỏi.
“Tiểu Thịnh, sao hôm nay về sớm thế? Chiều không đi làm à?”
“Nhà có chút việc, nên xin nghỉ ạ.”
Thịnh Khải Huy mỉm cười đáp.
“Nhìn sắc mặt cậu không tốt lắm, mau về nghỉ ngơi đi. Dù công việc có bận rộn thế nào cũng không thể để cơ thể kiệt sức được.”
Tình trạng sức khỏe của Thịnh Khải Huy, bà Trương hiểu rất rõ.
Bà Trương là người nhìn Thịnh Khải Huy lớn lên, biết từ nhỏ hắn đã là một đứa trẻ ốm yếu, ba ngày hai bữa lại nằm liệt giường, có thể sống đến tuổi này, đúng là nhờ nhà họ Thịnh tích đủ phúc đức.
Còn có thể cầm cự được bao lâu nữa, thì không ai dám chắc.
Thịnh Khải Huy đáp một tiếng, liền đi vào nhà mình.
Hắn vừa vào cửa, thì bà Tôn ở căn phòng phía sau viện ôm chậu quần áo đi qua, vừa nhìn thấy bà Trương, lập tức ghé sát thì thầm.