Hốc mắt Tô Tình đỏ hoe nhìn Tô Chí Thắng, làm Tô Chí Thắng cảm thấy khó chịu.
"Vậy cũng hết cách, con lại không có việc làm, không đi về nông thôn là không được. An tâm mà đi xuống nông thôn, lúc con đi, ba sẽ cho con thêm năm đồng."
Tô Tình hận đến mức suýt bấm bầm đùi mình.
Mẹ nó, lúc anh cả Tô Kiến Hưng đi về nông thôn, Tô Chí Thắng đưa hẳn một trăm đồng.
Đến lượt cô, bỏ ra ba xu tiền kẹo hoa quả, thêm một màn diễn tình cảm, mới chỉ có năm đồng?
Bố thí cho ăn mày chắc?
Trong lòng Tô Tình hận đến không chịu nổi, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.
"Ba, con không thiếu năm đồng đó, con chỉ thương ba, cũng thương mẹ. Xa thế này, không gặp được hai người, chắc chắn con sẽ nhớ lắm..."
Nói rồi, Tô Tình bật khóc.
"Vậy con nói xem, con muốn thế nào?"
Tô Chí Thắng cũng không ngu, nhìn bộ dáng này của con gái thứ hai, rõ ràng trong lòng đã có tính toán.
"Hay là... để chị cả nhường công việc cho con, chị ấy thay con đi về nông thôn. Chị cả từ nhỏ thân thể đã tốt hơn con, làm việc cũng nhanh nhẹn, ở nông thôn chắc chắn thích nghi tốt hơn con. Còn con thế này, không biết đi rồi có thể sống mà về không..."
Nói rồi, Tô Tình yếu ớt ho khẽ vài tiếng, giả bộ vỗ nhẹ lên ngực.
Bộ dáng yếu đuối đáng thương của cô ta thật sự làm Tô Chí Thắng chần chừ.
"Đó là công việc chị con tự thi đậu, nó không dễ gì chịu nhường đâu. Để ba suy nghĩ đã, sau đó bàn bạc với mẹ con một chút."
Nghe thấy câu này, Tô Tình lập tức biết Tô Chí Thắng đã bị thuyết phục, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tô Khả tối hôm đó bận đến quay cuồng, dọn dẹp xong bếp núc, lại phải ôm đống quần áo bẩn của cả nhà ra trong sân giặt.
Đồ lao động của Tô Chí Thắng đặc biệt bẩn, dính đầy dầu máy, giặt rất cực.
Tô Khả cầm bàn giặt, ra sức chà, cảm thấy đời này chưa từng mệt như vậy.
Tối đến, cuối cùng cũng được nằm xuống giường, thì đã là mười giờ rưỡi.
Cả nhà đều đã ngủ, chỉ có mình cô còn bận rộn làm việc, đến giờ này mới được nghỉ ngơi.
Không thể cứ sống thế này mãi, cô phải tìm cách thoát khỏi cuộc sống này.
Trước khi ngủ, Tô Khả mơ mơ màng màng nghĩ.
Đêm đầu tiên xuyên đến năm 1976, Tô Khả ngủ không yên giấc, suốt cả đêm toàn mơ.
Sáng tỉnh dậy, Tô Khả ngây ngốc nhìn trần nhà hồi lâu mới hoàn hồn.
Tối qua, cô đã mơ thấy một đoạn cốt truyện trong sách.
Trong nguyên tác, năm anh cả Tô Kiến Hưng mười sáu tuổi, tốt nghiệp cấp hai thì bị ép đi về nông thôn.
Sau đó, ở đó, Tô Kiến Hưng làm quen với hoa khôi nổi tiếng trong thôn Hứa Mạn Lan, cũng chính là nữ chính của nguyên tác.
Có lẽ vì Hứa Mạn Lan mang hào quang nữ chính, nói chung cô ta khiến Tô Kiến Hưng mê mẩn đến thần hồn điên đảo, không cưới cô ta không được.
Trước sính lễ cao ngất ngưởng mà nhà Hứa yêu cầu, Tô Kiến Hưng lập tức gửi điện tín về cha mẹ ở thành phố Tân Giang.
Để gom đủ sính lễ, chỉ có cách gả một người con gái trong nhà, lấy sính lễ đổi sính lễ.
Cách làm của cha mẹ nhà Tô, nói dễ nghe thì là gả con gái, nhưng thực chất chẳng khác gì bán con gái đi cả.
Người khác gả con gái, còn xem xét tướng mạo, nhân phẩm đối phương, còn cha mẹ nhà Tô chỉ có một điều kiện, sính lễ càng cao càng tốt.
Tô Vi còn nhỏ, còn lâu mới đến tuổi kết hôn, trong nhà Tô chỉ còn hai con gái đến tuổi là nguyên chủ và Tô Tình.
Nhưng lúc này, nguyên chủ đã thay Tô Tình đi về vùng hoang dã phía Bắc, trong nhà chỉ còn Tô Tình.
Tô Tình từ lâu đã chuẩn bị đường lui, vừa lấy được công việc của chị cả Tô Khả ở nhà máy dệt, đã lập tức quen biết với bạn học cấp ba Triệu Kỳ.
Bố của Triệu Kỳ là quản lý nhỏ trong nhà máy thực phẩm, Triệu Kỳ sau khi tốt nghiệp cấp ba, cũng được bố hắn sắp xếp vào làm trong đó.
Thời buổi này, dân thường ai cũng thiếu ăn thiếu mặc, nhà máy thực phẩm và nhà máy dệt là hai đơn vị tốt hàng đầu, chỉ sau những xí nghiệp lớn như nhà máy cơ khí.
Nhà Triệu vốn xem thường điều kiện của Tô Tình, nhưng cô ta có công việc chính thức ở nhà máy dệt, cũng coi như tạm chấp nhận được, bèn ngầm đồng ý mối quan hệ này.
Tô Tình tìm được một mối tốt, Tô Chí Thắng với La Hương Hoa rất hài lòng, không dám đòi sính lễ cao, sợ phá hỏng hôn sự này.
Dùng lời của Tô Chí Thắng mà nói, sau này công việc của Tô Kiến Vượng còn phải nhờ cậy vào nhà họ Triệu.
Thế là, bọn họ liền chuyển mục tiêu sang nguyên chủ.
Về nông thôn phía Bắc thì sao chứ, ở đó vẫn có thanh niên trí thức, vẫn có nông dân, chỉ cần có thể gả đi và lấy được sính lễ cao là được.
Vì chuyện này, Tô Chí Thắng còn đích thân đến vùng hoang dã phía Bắc một chuyến, ép nguyên chủ phải lấy con trai ngốc của chủ nhiệm công xã ở đó, đổi lấy năm trăm đồng rồi hí hửng quay về Tân Giang để lo đám cưới cho con trai cả.
Khi nhà Tô bên kia tưng bừng náo nhiệt tổ chức hôn lễ, nguyên chủ thì nước mắt giàn giụa lấy chồng ngốc.
Bị chồng ngốc cùng với bố mẹ chồng hà khắc hành hạ đến mức không thể chịu đựng, cuối cùng nguyên chủ uống thuốc trừ sâu tự vẫn khi mới ba mươi lăm tuổi.
Chỉ một ngày trước khi cô chết, Tô Chí Thắng còn gửi điện tín đến, giục cô nhanh chóng gửi tiền về nhà.
Có thể nói, bức điện tín này chính là giọt nước tràn ly, đẩy nguyên chủ đến bước đường cùng.
Giấc mơ đêm qua, Tô Khả giống như một lần trải nghiệm chân thực đoạn bi kịch đó.
(Tôi lại nghĩ một chuyện khác, cô cũng là cô ấy chỉ là cô còn có cuộc sống ở hiện đại sau đó mới trọng sinh trở về ;v)
Đến khi tỉnh dậy, vẫn cảm thấy cả người lạnh run, dạ dày như bị thiêu đốt bởi thuốc trừ sâu, quặn thắt dữ dội.
Tô Khả còn đang ngồi đờ đẫn trên giường thì bên ngoài, La Hương Hoa đã gõ cửa, giục cô dậy nấu bữa sáng.
Ba chị em nhà Tô ngủ chung một phòng, tiếng gõ cửa của La Hương Hoa làm Tô Tình với Tô Vi tỉnh giấc, nhưng cả hai chỉ lật người rồi ngủ tiếp.
Tô Khả xuống giường, vừa nấu cơm vừa nghĩ đến đoạn cốt truyện kia.
Dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy nguyên chủ quá mức bi thảm.
Đầu tiên, bị ép từ bỏ công việc tốt ở nhà máy dệt, thay thế Tô Tình đi về nông thôn. Sau đó, lại bị buộc phải cưới một gã ngốc, đổi lấy năm trăm đồng để Tô Kiến Hưng cả cưới nữ chính.
Cuối cùng, bị nhà chồng hành hạ, bị nhà mẹ đẻ bóc lột, chịu đựng không nổi mà uống thuốc trừ sâu tự vẫn.
Tóm lại, cả cuộc đời nguyên chủ chẳng khác gì phiên bản của niên đại cũ này.
Tính toán thời gian, chỉ nửa tháng nữa Tô Kiến Hưng sẽ viết thư về nhà đòi tiền, cô nhất định phải bắt đầu tính toán đường lui ngay từ bây giờ.
Thực ra, ngay cả khi không có nguyên nhân này, Tô Khả cũng đã dự định rời khỏi nhà Tô càng sớm càng tốt.
Bằng không, cứ mãi làm trâu làm ngựa phục vụ cả nhà thế này, cô không chịu nổi.
Tô Khả suy đi tính lại, cô nhận ra con đường dành cho phụ nữ ở thời đại này quá ít ỏi.
Với cô bây giờ, cách nhanh nhất có thể thoát khỏi nhà Tô dường như chỉ có kết hôn.
Kiếp trước, Tô Khả chưa từng yêu đương. Không phải cô không muốn, mà là vì cô bận rộn phấn đấu trong học tập, rồi lại lao đầu vào sự nghiệp, thực sự không có thời gian.
Đối với tình yêu và hôn nhân, Tô Khả không quá mong đợi, cũng không đặc biệt bài xích.
Vẫn giữ tâm thái thuận theo tự nhiên.
Nhưng bây giờ, nếu hôn nhân có thể giúp cô thay đổi vận mệnh, vậy thì cô phải nghiêm túc lựa chọn.
Tô Khả không mong trèo cao. Lấy chồng giàu sang quyền thế không dễ dàng, không khéo còn bị coi thường cả đời.
Cũng không định lấy người quá thấp kém, cô không có lòng dạ bao dung để đi làm từ thiện.
Chỉ cần môn đăng hộ đối, ngoại hình ưa nhìn, nhân phẩm đáng tin cậy, vậy là đủ.
Hai điều đầu có thể đi nghe ngóng, nhưng điều cuối cùng thì khó đánh giá, ba phần dựa vào kinh nghiệm, bảy phần trông cậy vào may mắn.
Dù sao thì, có tệ đến đâu cũng không thể tệ hơn việc phải gả cho một gã ngốc rồi uống thuốc trừ sâu tự tử.
Còn về việc tìm đối tượng kết hôn ở đâu, chỉ trong thời gian ngắn ngủi nấu cơm, Tô Khả đã có tính toán.