Đại Tạp Viện Năm 70, Lấy Chồng Làm Giám Đốc Nhà Máy Ốm Yếu

Chương 4: Bọn họ nhẫn tâm, cô càng phải nhẫn tâm hơn

Trước Sau

break

Chị dâu Trương ở phía sau căn tin trong nhà máy rất thích làm mai cho người khác, trước đó đã luôn quan tâm giới thiệu đối tượng cho nguyên chủ.

Nguyên chủ mới ngoài hai mươi, cũng đã đến tuổi bàn chuyện hôn nhân.

Nhưng từ khi cô đi làm, tiền lương hầu như đều giao nộp hết cho gia đình. Tô Chí Thắng với La Hương Hoa dựa vào tiền lương của cô để nuôi gia đình, tất nhiên không muốn cô sớm lập gia đình. Chỉ cần có ai muốn giới thiệu đối tượng, bọn họ đều quả quyết từ chối.

Thế nhưng, nguyên chủ dù sao cũng là một cô gái trẻ tràn đầy khát vọng về tình yêu. Ban đầu, cô bị cha mẹ tẩy não mà không chịu đi xem mắt, nhưng khi đối diện với sự theo đuổi của Hứa Hưng Dân một chàng trai đẹp trai, cô nhanh chóng xiêu lòng.

Mười ba đồng ba xu cô tiêu cho Hứa Hưng Dân chính là toàn bộ số tiền riêng mà nguyên chủ đã lén tích góp trong suốt năm năm làm việc.

Lần phản kháng lớn nhất của nguyên chủ đối với việc quan trọng nhất đời là việc cô đã lén lút hẹn hò với Hứa Hưng Dân mà không cho cha mẹ biết.

Cô từng nghĩ rằng mình đã gặp được người tốt, nhưng kết quả lại...

Hy vọng kiếp sau nguyên chủ có thể đầu thai vào một gia đình tử tế, được người thân yêu thương, được người thương che chở, sống một cuộc đời hạnh phúc.

Tô Khả đã hạ quyết tâm, hôm nay đi làm nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện với chị dâu Trương một tiếng, nhanh chóng tìm một đối tượng phù hợp để kết hôn.

Nhưng trước mắt, vẫn còn một chuyện nan giải hơn cần phải giải quyết.

Tô Tình muốn cướp công việc của cô, bắt cô thay thế mà đi xuống vùng nông thôn ở phía Bắc.

Tô Khả khẽ nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Đã có tính toán trong lòng.

Làm xong bữa sáng, Tô Khả đi gõ cửa phòng Tô Chí Thắng với La Hương Hoa, gọi họ ra ăn cơm.

Tay vừa đặt lên cánh cửa, còn chưa kịp gõ thì giọng nói của hai người bên trong đã truyền ra ngoài.

"Tô Tình lanh lợi, hiếu thuận hơn Tô Khả, giữ nó lại bên cạnh chúng ta sẽ có lợi hơn, tôi thấy vẫn là giữ lại tiểu Tình đi.”

Tô Chí Thắng nói.

"Để Tô Kả đi thay Tô Tình xuống nông thôn, lỡ như sau này Tô Tình có việc làm mà không chịu giao nộp hết tiền lương thì sao?"

Là giọng của La Hương Hoa.

"Nó dám à? Xem tôi có đánh gãy chân nó không!"

Tô Chí Thắng hung hăng nói.

La Hương Hoa kích ông ta: "Ông nhớ kỹ lời này đấy, đừng đến lúc Tiểu Tình khóc lóc thì lại mềm lòng."

"Không thể nào. Bình thường không có chuyện gì thì có thể nuông chiều nó một chút, nhưng chuyện lớn như thế này tôi vẫn có chừng mực."

"Nghe ông nói vậy thì tôi yên tâm rồi."

"Chuyện của Tiểu Khả bên kia thì bà đi nói đi. Khi xuống nông thôn, cho nó mang thêm năm đồng."

"Cho thêm năm đồng làm gì?" La Hương Hoa lập tức không đồng ý, "Chỉ mười đồng, không hơn một xu! Ngay cả mười đồng này tôi còn xót ruột đây, ông lại còn muốn thêm năm đồng, không đời nào! Mấy thanh niên trí thức về quê thăm nhà đều nói rồi, dưới quê có chia lương thực, chia rau, không chết đói được, mang theo tiền cũng chẳng có tác dụng gì. Tôi thấy ngay cả mười đồng cũng không cần cho đâu."

"Được rồi, vậy thì một xu cũng không có, dù sao dưới quê cũng có cái ăn."

Tô Chí Thắng thờ ơ nói.

Tiếng trò chuyện của hai người vừa dứt, Tô Khả lập tức xoay người trở lại bếp.

Vừa bước vào bếp trước thì cửa phòng phía sau cũng mở ra.

Tô Khả dựa lưng vào tường bếp, quyết định thực hiện kế hoạch ngay hôm nay.

Hai kẻ lòng dạ đen tối này lại dám tự ý quyết định mọi thứ thay cô, thậm chí còn keo kiệt đến mức một xu cũng không muốn cho, để mặc cô tự sinh tự diệt.

Bọn họ nhẫn tâm, cô phải càng nhẫn tâm hơn.

Cứ chờ xem!

Sau bữa sáng, Tô Khả đi làm như thường lệ.

Không có xe đạp, cô đi bộ ra trạm xe buýt công cộng bên đường để bắt xe. Trên xe chen chúc suốt gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mới đến nơi.

Nhà máy dệt Tân Giang có diện tích rất rộng, bên trong được chia thành nhiều khu vực như văn phòng quản lý, xưởng sản xuất, bộ phận hậu cần, phòng y tế, kho hàng, nhà ăn, v.v. Đây là một đơn vị quy mô lớn.

Khi nguyên chủ tốt nghiệp cấp hai, Tô Chí Thắng với La Hương Hoa không cho cô học tiếp lên cấp ba. Nguyên chủ không muốn xuống nông thôn, bèn cắn răng miệt mài ôn tập để thi vào nhà máy dệt.

Tô Khả dựa vào ký ức của nguyên chủ, đi dọc theo trong khu nhà máy, đến phòng thay đồ phía sau xưởng dệt, đội mũ, đeo tạp dề, sau đó đi vào xưởng làm việc.

Vừa mở cánh cửa gỗ nối liền phòng thay đồ với xưởng dệt, âm thanh ầm ầm của máy móc liền ập vào tai Tô Khả.

Tuần này, tổ của Tô Khả làm ca sáng, lúc này các nữ công nhân khác đều đã vào vị trí của mình, chỉ còn thiếu mỗi cô.

Ca làm việc bắt đầu lúc tám giờ sáng, bây giờ còn năm phút nữa.

Tô Khả vội vã chạy đến chỗ làm của mình.

Tổ trưởng ca trực, Đỗ Thu Mai, nhìn về phía cô. Tô Khả cũng nhìn lại, mỉm cười chào hỏi: “Sư phụ.”

Đỗ Thu Mai là người đã hướng dẫn nguyên chủ từ khi cô mới vào làm, quan hệ giữa hai người rất tốt. Đỗ Thu Mai cũng rất chiếu cố đến nguyên chủ.

Vậy nên, Tô Khả cũng phải tiếp tục duy trì mối quan hệ này để tránh bị nghi ngờ.

Đỗ Thu Mai cười đáp lại, vừa cười vừa đi về phía cô.

Xưởng làm việc quá ồn ào, Đỗ Thu Mai ghé sát bên tai Tô Khả, lớn giọng nói vào tai cô ấy: “Tối qua sau giờ làm, chị Trương lại tìm tôi, nói lần này có một cậu trai rất tốt, hiếm có khó tìm, bảo em nhất định đừng bỏ lỡ.”

Đỗ Thu Mai nói xong, vốn không mong đồ đệ của mình sẽ lập tức đồng ý.

Bởi vì cô hiểu rõ, đồ đệ của cô bị cha mẹ kìm kẹp quá chặt. Cô gái hơn hai mươi tuổi, đi làm sáu bảy năm trời, bị cha mẹ coi như con lừa kéo xe, mỗi tháng phải nộp toàn bộ tiền lương, ngay cả chuyện yêu đương cũng không được phép, bảo phải nghe theo cha mẹ, bao giờ cha mẹ đồng ý thì mới được.

Làm gì có chuyện vô lý như vậy.

Chưa từng nghe thấy có nhà nào con gái lớn mà cha mẹ lại ngăn cản không cho yêu đương, kết hôn.

Nói trắng ra, chẳng qua là họ sợ rằng sau khi Tô Khả lập gia đình sẽ không còn mang tiền về cho họ nữa.

Càng nghĩ về chuyện này, Đỗ Thu Mai càng thấy bất bình thay cho đồ đệ của mình.

Tại sao lại như vậy chứ, trong nhà có năm người con, tại sao chỉ có mình Tô Khả phải nai lưng ra làm việc như trâu như bò, còn suốt ngày bị đánh mắng chứ.

“Tô Khả, lần này em nhất định phải nghe lời sư phụ, nhất định phải đi gặp...”

“Được ạ, sư phụ, em đi.”

Tô Khả dứt khoát đồng ý, khiến Đỗ Thu Mai ngớ người.

Nhưng rất nhanh, cô ấy liền bật cười, vỗ vỗ vai Tô Khả, “Không tệ, phải như vậy mới đúng! Vậy thì quyết định vậy đi, trưa nay chị sẽ tìm chị dâu Trương để chốt lại chuyện này, sớm sắp xếp thời gian để hai đứa gặp mặt.”

Cuộc trò chuyện của hai người đến đây kết thúc.

Đã đến giờ làm rồi, mọi người nhanh chóng ổn định vị trí, bắt đầu công việc của mình.

Tô Khả trước đây làm vận hành, chưa từng làm việc trong xưởng dệt, nhưng nhờ có ký ức của nguyên chủ, cô biết phải làm gì. Cơ thể này cũng đã quen với cường độ công việc, vậy nên suốt buổi sáng cô làm việc không gặp phải sai sót gì.

Buổi trưa, sau khi ăn xong ở nhà ăn, Đỗ Thu Mai liền đến sau bếp tìm chị dâu Trương để bàn chuyện mai mối.

Tô Khả ngồi ở bàn ăn, lặng lẽ ăn cơm, trong lòng thầm nghĩ, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, muốn gì được nấy.

Không cần cô phải chủ động đi nói, mọi chuyện đã được sắp xếp sẵn rồi.

Sau khi Tô Khả ăn xong, rửa sạch bát đũa rồi quay lại xưởng làm việc chưa được bao lâu, Đỗ Thu Mai cũng đi vào.

Cô ấy kéo Tô Khả ra một góc yên tĩnh hơn, nói sơ qua về thời gian, địa điểm gặp mặt, cùng với tình hình cơ bản của chàng trai cho cô ấy.

“Cuộc hẹn được sắp xếp vào năm giờ chiều nay, tại nhà trai. Đừng căng thẳng, cậu ấy làm công nhân ở nhà máy cơ khí, môn đăng hộ đối với em. Quan trọng nhất vẫn là xem phẩm hạnh của cậu ta thế nào.”

Chị dâu Trương làm mối từ trước đến nay rất đáng tin cậy, nhưng vì đây là chuyện của đồ đệ bảo bối của mình, Đỗ Thu Mai vẫn không yên tâm, thậm chí còn có ý định đi theo để tận mắt nhìn xem, giúp Tô Khả đánh giá đối phương.

Tô Khả vội vàng ngăn lại. Nếu có Đỗ Thu Mai đi cùng, nhiều chuyện sẽ khó nói, vẫn là cô đi một mình sẽ thuận tiện hơn.

 

break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc