Đại Tạp Viện Năm 70, Lấy Chồng Làm Giám Đốc Nhà Máy Ốm Yếu

Chương 2: Cây bắp cải nhỏ khốn khổ

Trước Sau

break

Cha Tô Chí Thắng là thợ lắp ráp cấp ba từ nhà máy Tân Giang, một lần khi nguyên chủ đi tìm cha, tình cờ gặp được Hứa Hưng Dân, người vừa mới được tuyển vào.

Hứa Hưng Dân thấy nguyên chủ có mái tóc dài suôn mượt, da trắng dáng đẹp, liền sững sờ tại chỗ, lập tức triển khai thế tấn công mạnh mẽ.

Hứa Hưng Dân là học sinh trung cấp, dáng người cao ráo, vẻ ngoài thư sinh, chẳng mấy chốc đã chiếm được trái tim của nguyên chủ.

Nguyên chủ thật lòng thích Hứa Hưng Dân, một lòng một dạ với hắn, hắn nói gì cũng nghe, tiêu tiền vì hắn không hề chớp mắt, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện từ đầu đến cuối chỉ có cô bỏ tiền ra trong mối quan hệ này là điều không ổn.

Dù chỉ mới hẹn hò một tháng, nguyên chủ đã nghĩ về cuộc sống hôn nhân tương lai rồi, xác định Hứa Hưng Dân chính là nửa kia của đời mình.

Nhưng ai ngờ được, Hứa Hưng Dân ăn trong bát còn nhìn trong nồi, hai người mới hẹn hò một tháng, hắn liền yêu với con gái giám đốc, Lí Văn Văn, muốn vứt bỏ nguyên chủ.

Nguyên chủ tức giận nhưng lại cảm thấy mất mặt, không dám làm lớn chuyện, chỉ có thể ngày ngày tìm Hứa Hưng Dân, dùng đủ mọi cách níu kéo hy vọng hắn có thể hồi tâm chuyển ý.

Hôm nay, trước khi Tô Khả xuyên vào thân xác này, nguyên chủ lại đến tìm Hứa Hưng Dân, thấy hắn không đoái hoài đến mình, cô liền quỳ xuống ôm chặt lấy chân hắn, cầu xin hắn quay lại.

Hứa Hưng Dân mất kiên nhẫn, thấy nguyên chủ quấn quýt mãi, liền thẳng chân đá mạnh khiến cô ngã xuống đất.

Đầu nguyên chủ đập mạnh xuống nền, cô ấy lập tức tắt thở, ngay sau đó Tô Khả xuyên đến, hai người hoán đổi một cách liền mạch.

Tô Khả xâu chuỗi lại câu chuyện tình cảm của nguyên chủ, sau đó tiếp tục xem xét tình cảnh gia đình, rồi thở dài một hơi.

Gia đình nguyên chủ, cô thực sự không muốn quay về.

Thế nhưng mặt trời đã ngả bóng, chẳng bao lâu nữa cha nguyên chủ, Tô Chí Thắng sẽ tan làm trở về, nếu trước khi ông ấy về mà cô chưa nấu cơm, chắc chắn sẽ lại bị ông ta cho ăn đòn.

Đúng vậy, nguyên chủ chính là một cô gái đáng thương, một cây bắp cải nhỏ khốn khổ trong những năm 70.

Cả nhà họ Tô có tổng cộng bảy người. Cha cô Tô Chí Thắng là công nhân nhà máy cơ khí, mẹ cô La Hương Hoa là nội trợ, không có việc làm.

Hai người sinh được năm người con, nguyên chủ là con thứ hai, trên có một anh trai, dưới có hai em gái và một em trai.

Cha mẹ nhà Tô cưng chiều hai đứa con trai không gì sánh bằng.

Còn ba đứa con gái, trong mắt họ đều là lũ vô dụng, nuôi lớn chỉ để gả đi lấy tiền sính lễ, sau này giúp đỡ anh em trai.

Nhưng ngay cả những đứa con gái cũng có thứ bậc thân sơ khác nhau.

Em gái thứ hai của nguyên chủ Tô Tình, là người ngọt ngào khéo léo nhất, lại biết cách nắm bắt trọng tâm, hiểu rõ rằng Tô Chí Thắng là người có quyền quyết định trong nhà, vì thế ra sức lấy lòng ông.

Tô Chí Thắng được nịnh nọt vui vẻ, Tô Tình dĩ nhiên cũng sống thoải mái trong gia đình.

Em gái út Tô Vi, và em trai Tô Kiến Vượng là một cặp sinh đôi, vì thế, cộng thêm việc hai đứa là con út, nên Tô Chí Thắng với La Hương Hoa đối với Tô Vi cũng khá hơn một chút.

Chỉ có Tô Khả, con lớn nhất trong số con gái, ăn nói vụng về cũng không biết làm nũng, chỉ có thể vùi đầu làm việc, tự nhiên đã trở thành người duy nhất tách biệt trong nhà Tô.

Tô Khả bước vào nhà thì còn khoảng nửa tiếng nữa là Tô Chí Thắng tan làm, dù vậy cô vẫn bị La Hương Hoa túm lấy tai mắng một trận.

“Mày đi đâu lêu lổng cả ngày thế hả? Hôm nay không phải nghỉ làm sao? Không ở nhà làm việc, chỉ biết lười nhác! Xem giờ giấc thế nào rồi, cơm tối còn chưa nấu, mày định để cả nhà chết đói à?”

Giọng mắng chửi của La Hương Hoa vừa đanh vừa chói tai, khiến hàng xóm láng giềng đều nghe rõ mồn một.

Con gái lớn nhà họ Tô gần như ngày nào cũng bị mắng, cách ngày lại bị đánh.

Ai nấy đều đã quen.

Tô Khả bị mắng cũng chẳng cãi lại, lẳng lặng đi vào bếp nấu cơm.

Theo kinh nghiệm đầy đau thương của nguyên chủ, lời mắng của La Hương Hoa cứ để đó mà nghe, tai này vào tai kia ra là được.

Nếu dám cãi lại, bà ta chắc chắn sẽ vớ lấy cái chổi mà quất cho một trận ra trò.

Tô Khả không dại gì mà chịu thiệt ngay trước mắt.

Tô Khả thuê nhà ở riêng khi còn đi làm, ngày nào cũng tự nấu cơm, nhờ vậy mà tay nghề cũng không tệ. Giờ lại có thêm ký ức của nguyên chủ, nên bữa cơm này cô làm rất nhanh. Đến khi Tô Chí Thắng về đến nhà, cơm nước đã dọn sẵn sàng.

Lúc này, Tô Vi và Tô Kiến Vượng cũng vừa tan học về, Tô Vi còn biết chạy vào bếp ngó qua một cái, nói một câu “Chị cả vất vả rồi.”

Tô Kiến Vương vứt cặp sách của mình, chạy vào phòng nằm lên trên giường.

Đồ ăn đã được xọng hết lên bàn, mọi người cũng ngồi vào chỗ gần hết thì Tô Tình mang chiếc cặp vải bố từ ngoài bước vào nhà.

“Mày đi đâu mà giờ này mới về? Là con gái lớn đã tốt nghiệp cấp ba rồi, mà cứ suốt ngày lang thang ngoài đường, còn ra thể thống gì nữa?”

La Hương Hoa không hài lòng trách mắng.

Tô Tình vừa tốt nghiệp cấp ba, thời điểm này chưa có đại học để thi, mà với thành tích của cô ta thì cũng chẳng có cửa đỗ, nên sau khi tốt nghiệp trung học chỉ còn hai con đường để đi.

Một là vào nhà máy làm công nhân, hai là theo chính sách đi xuống nông thôn.

Hiện nay, các nhà máy lớn ở Tân Giang đều không còn chỉ tiêu tuyển công nhân, muốn vào làm hoàn toàn phải có quan hệ cứng, một suất vào xưởng có khi cả đám người tranh giành đến vỡ đầu. Rất nhiều học sinh tốt nghiệp không có nơi đi, chỉ có thể thuận theo chính sách xuống nông thôn.

Nhà Tô không có quan hệ để giúp Tô Tình tìm được công việc chính thức, Tô Tình sẽ phải cùng những người khác xuống nông thôn.

Nhận thấy thời hạn Tô Tình đi xuống nông thôn gần đến, Tô Chí Thắng liếc mắt ra hiệu cho La Hương Hoa bảo bà đừng càm ràm nữa.

Dù sao cũng chỉ còn mấy ngày, còn quản làm gì, dù cô ta có làm gì, yên tĩnh một chút không được sao?

Nhận thấy ánh mắt của Tô Chí Thắng, La Hương Hoa lập tức im bặt.

Sau khi đặt cặp xuống, Tô Tình cũng ngồi xuống bàn bắt đầu ăn cơm.

Trên bàn chỉ có một món mặn – cải thảo xào thịt, mà cải thảo thì gần như chiếm trọn cả đĩa, chỉ lác đác vài sợi thịt mỏng.

Dù món ăn gần như chẳng có mấy thịt, nhưng đối với nhà Tô, đây cũng đã là một bữa cơm hiếm hoi có chút dầu mỡ.

La Hương Hoa cẩn thận đặt đĩa cải thảo xào thịt trước mặt Tô Chí Thắng và Tô Kiến Vượng, khéo léo gạt hết phần thịt sang một góc đĩa, để hai cha con tiện gắp.

Còn Tô Khả, Tô Tình và Tô Vi, chỉ có thể ăn phần rau cải còn lại.

Thậm chí, Tô Khả còn chẳng động đến cải thảo, vì đĩa thức ăn đã bị đẩy hẳn về phía hai cha con, cách cô đến nửa chiếc bàn.

Tô Khả chỉ lặng lẽ gắp phần khoai tây luộc trước mặt mà ăn, không hề động đến món rau xa tầm với kia.

Những người khác trong nhà Tô đều chỉ lo ăn phần của mình, chẳng ai để ý đến cô.

Cơm nước xong xuôi, như thường lệ, Tô Khả là người dọn dẹp bàn ăn rồi đi rửa bát.

Những người khác đặt bát xuống, mọi người đều đi làm việc riêng của mình.

La Hương Hoa ra ngoài đi dạo tiêu cơm, tiện thể tụ tập với mấy bà hàng xóm ở đầu hẻm tám chuyện.

Tô Kiến Vương trở về phòng đóng sầm cửa lại, không biết làm cái gì.

Tô Vi trở về phòng chung của ba chị em, lấy sách vở ra làm bài tập.

Tô Tình thấy trong nhà chỉ còn lại cô và Tô Chí Thắng, bèn tranh thủ cơ hội hiếm hoi này, lập tức tiến đến gần ông. Cô ta cười ngọt ngào, móc từ trong túi áo ra ba viên kẹo trái cây, nhét vào tay Tô Chí Thắng.

Ngọt ngào cười nói: “Ba, đây là kẹo bạn con mang từ nơi khác về, ở đây không có bán đâu, ngon lắm, lại còn mềm dẻo nữa. Con cố tình để dành ba ba đấy.”

Tô Chí Thắng vốn thích đồ ngọt, đặc biệt là kẹo trái cây, hành động này của Tô Tình có thể nói là đánh trúng tâm lý ông ta.

“Vẫn là con gái thứ hai của ba hiểu chuyện nhất, cái gì cũng nghĩ đến ba, đúng là đứa hiếu thảo nhất.”

Thấy Tô Chí Thắng vui vẻ ăn kẹo, Tô Tình lập tức tranh thủ cơ hội, nói ra chuyện đã suy tính từ lâu.

“Ba à, còn nửa tháng nữa là con phải đi xuống nông thôn rồi, sau này muốn hiếu thảo với ba như thế này cũng không được nữa. Nghĩ đến chuyện đó, trong lòng con thấy khó chịu quá.”

break
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc