Đại Tạp Viện Năm 70, Lấy Chồng Làm Giám Đốc Nhà Máy Ốm Yếu

Chương 1: Vừa xuyên qua tỉnh dậy, thoát khỏi tay tra nam

Trước Sau

break

Tô Khả tỉnh dậy sau cơn say, khoảnh khắc mở mắt ra, chỉ cảm thấy đau rát ở trán.

Lúc đầu cô nghĩ là do cô đã uống rượu quá nhiều trong bữa tiệc tối qua, nhưng chỉ trong giây lát, Tô Khả nhận ra có gì đó không đúng.

Không phải cảm giác đau đầu do say rượu, mà giống như bị va đập mạnh vào đâu đó.

Không đợi cô kịp suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra, giọng nói của một người đàn ông bực bội đột nhiên lọt vào tai cô.

“Tô Khả, rốt cuộc em còn muốn làm loạn đến bao giờ?”

Tô Khả giật mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo, đồng thời nhận ra mình đang ở đâu.

Giữa một con hẻm chật hẹp, cô đang nằm trên mặt đất, ôm chặt lấy chân một người đàn ông xa lạ.

Người đàn ông đó có gương mặt thanh tú, nhưng Tô Khả dám thề chắc rằng suốt 28 năm sống trên đời, cô chưa từng quen biết người này.

Hứa Hưng Dân cau có nhìn Tô Khả đầy chán ghét, “Tôi đã nói rồi, chúng ta đã chia tay. Dù em có níu kéo thế nào, giữa chúng ta cũng không thể nữa!"

Người phụ này nghe không hiểu sao?

Từ ngày nói chia tay, cứ bám riết hắn không buông, khiến hắn ngày nào cũng không được yên.

Sớm biết khó dứt như vậy, lúc trước đã không nên theo đuổi cô chỉ vì ngoại hình xinh đẹp.

Nhưng khi đó, Hứa Hưng Dân cũng không ngờ rằng một ngày nào đó, con gái giám đốc nhà máy sẽ chủ động để mắt tới hắn.

Có thể leo lên được con gái giám đốc nhà máy, ai quan tâm đến một cô gái chỉ có khuôn mặt xinh đẹp.

“Em…”

Hứa Hưng Dân còn muốn nói gì đó, nhưng chợt nhận ra trạng thái của Tô Khả có gì đó không đúng.

Vừa nãy đã lăn lộn khóc lóc với hắn, bây giờ lại đờ đẫn nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt trống rỗng.

Trong lòng Hứa Hưng Dân chợt sinh nghi, cảm thấy Tô Khả chắc chắn là không cam tâm, đang nghĩ cách để giữ hắn lại.

Cũng đúng thôi, một người đàn ông xuất sắc như hắn, đốt đèn cũng khó tìm được. Bỏ lỡ hắn rồi, Tô Khả còn có thể tìm được ai tốt hơn nữa.

Nhìn Tô Khả, trong lòng Hứa Hưng Dân có chút phức tạp. Tô Khả về mọi mặt đều thua xa con gái giám đốc nhà máy, nhưng khuôn mặt này thì lại đẹp hơn không ít.

Nếu cô ta đã không muốn chia tay, chi bằng cứ duy trì mối quan hệ này một thời gian nữa?

Đến khi chán rồi, lại tìm lý do mà chia tay?

Nhưng người phụ này quá khó đối phó, đến khi ở lâu rồi khó nói chia tay, chỉ sợ cô ấy lại gây chuyện lớn hơn.

Hứa Hưng Dân còn đang suy tính thì bỗng thấy Tô Khả, người mà vừa nãy còn ôm chặt chân hắn khóc lóc van xin, đột nhiên buông tay, thoăn thoắt đứng dậy, thản nhiên phủi bụi trên quần áo.

Sau đó nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt bình tĩnh, “Được, tôi đồng ý.”

Sự thay đổi bất ngờ khiến Hứa Hưng Dân có chút sửng sốt.

“Em… đồng ý cái gì?”

Tô Khả ngẩng cao cằm, liếc hắn một cái đầy chán ghét, “Đồng ý chia tay, chẳng phải chính anh đề nghị sao? Nhưng chúng ta phải nói rõ, từ nay về sau không liên quan gì đến nhau nữa. Ai mà lật lọng quay lại quấy rầy người kia thì chính là đồ vô liêm sỉ!”

Từ khi bắt đầu yêu đương, Tô Khả luôn ngoan ngoãn nghe lời Hứa Hưng Dân, chưa từng trái ý hắn. Ngay cả khi chia tay, cũng chưa bao giờ nặng lời với hắn.

Bây giờ Tô Khả đột nhiên cứng rắn như vậy, Hứa Hưng Dân không khỏi có chút không chấp nhận được.

Tô Khả chìa tay ra, tiếp tục nói: “Còn nữa, trong suốt một tháng yêu đương, tôi đã tốn không ít tiền cho anh. Số tiền đó, anh phải trả lại cho tôi.”

“Em tốn tiền cho tôi lúc nào?”

Tô Khả cười khẩy một cái, “Một tháng này mỗi lần đi ăn, đều là tôi trả tiền. Vé vào công viên hai hào cũng là tôi mua. Vé xem phim bảy hào, tôi trả. Còn bộ quần áo mới bảy đồng hai, cũng là tôi mua cho anh… Tính tổng lại là mười ba đồng ba xu. Một xu cũng không thiếu, anh phải trả hết cho tôi.”

Nghe đến tiền, sắc mặt Hứa Hưng Dân lập tức tái mét: “Dựa vào đâu mà tôi phải trả? Chẳng phải hai chúng ta cùng ăn, cũng phải tính thêm phần của em, đi dạo cũng là hai người cùng đi, xem phim là hai người cùng xem. Tôi cũng chỉ dùng một vé thôi! Còn bộ quần áo kia, cùng lắm thì tôi trả lại cho em!”

Lời hắn nói, Tô Khả không thèm để vào tai, nói thẳng: “Mười ba đồng ba xu, một xu cũng không thiếu. Anh đùa giỡn tình cảm, tôi còn chưa tính phí tổn thương tinh thần với anh đấy, anh còn có can đảm để tính ngược lại? Tóm lại, lấy tiền rời đi, chia tay một cách vui vẻ. Không trả tiền, tôi liền đến nhà máy các người làm loạn, để con gái giám đốc nhà máy biết anh là loại người gì!”

Vừa nghe bốn chữ “tiểu thư giám đốc”, sắc mặt Hứa Hưng Dân lập tức trắng bệch hơn.

Hắn không ngờ rằng Tô Khả đã biết chuyện giữa hắn và Lý Văn Văn, con gái giám đốc nhà máy.

Lúc mới xác định quan hệ với Tô Khả, hắn đã giữ một đường lui, lấy lý do vừa mới bắt đầu yêu đương không nên công khai để bảo cô đừng nói chuyện hai người ra ngoài.

Mỗi lần hẹn hò, hắn cũng luôn lén lút, không muốn để ai phát hiện.

Sau này, vì tình cờ giúp đỡ Lý Văn Văn một chuyện, hắn bất ngờ nhận được sự ưu ái của cô ấy. Khi đó, Hứa Hưng Dân còn thầm thấy may mắn vì mình chưa từng để lộ chuyện với Tô Khả ra ngoài.

Hắn biết Tô Khả là người sĩ diện, bị chia tay như thế này chắc chắn sẽ thấy mất mặt, nên cô tuyệt đối không thể tự rêu rao chuyện này.

Thế nhưng, hắn không ngờ Tô Khả bỗng dưng thay đổi, còn dám lấy chuyện này ra uy hiếp hắn.

“Tô Khả, cô điên rồi? Đến mà máy chúng ta làm loạn, bị mọi người biết được, cô không sợ thanh danh của mình bị hủy hoại sao?”

“Anh một lúc đạp hai thuyền còn không sợ, tôi sợ cái gì? Muốn tai tiếng, chính là anh xấu mặt. Còn không trả tiền? Được, tôi bây giờ đến nhà máy.”

Tô Khả làm bộ quay người đi, Hứa Hưng Dân lập tức túm lấy cô.

“Nói thì nói, đừng có động tay động chân!”

Tô Khả giơ tay lên, một tiếng bốp vào tay Hứa Hưng Dân, lùi về phía sau hai bước giữ khoảng cách với hắn.

Hứa Hưng Dân lúc này tức muốn ói máu.

Cân nhắc một hồi, hắn quyết định nhịn xuống cơn giận, lấy tiền để dẹp yên chuyện này.

Có thể lấy được Lý Văn Văn, về sau bản thân muốn bao nhiêu tiền mà không có.

“Trả cho cô.”

Hứa Hưng Dân run rẩy lấy từ túi áo ra một phong bì giấy màu nâu, bên trong là tiền lương hắn vừa lĩnh hôm nay.

Là một kỹ thuật viên tại nhà máy cơ khí thành phố, mỗi tháng hắn nhận được ba mươi bảy đồng rưỡi.

Hôm nay vừa lĩnh lương xong thì đã trả nợ đồng nghiệp hai mươi bốn đồng, trong phong bì còn lại đúng mười ba đồng năm xu.

Thấy hắn lề mề, Tô Khả mất kiên nhẫn, giật lấy phong bì, rút ra đúng mười ba đồng ba xu, rồi tiện tay ném hai xu còn lại về phía Hứa Hưng Dân.

Ngay khi cô xoay người bỏ đi, một cái liếc mắt cũng không nhìn tên tra nam này nữa.

Hứa Hưng Dân nhìn phong bì trong tay, vừa mới cầm nóng chưa bao lâu giờ đã xẹp lép, mặt mày hắn sa sầm.

Tô Khả nhét tiền vào túi, thong thả đi về con hẻm có nhà Tô.

Vừa đi vừa sắp xếp lại những ký ức hỗn loạn trong đầu.

Tô Khả sinh ra vào thế kỷ 21, sau khi tốt nghiệp đại học đã thi đậu vào trung tâm triển lãm của quê nhà, làm công việc vận hành sự kiện.

Gần đây vừa hoàn thành một hội chợ triển lãm quy mô lớn, vất vả suốt nửa tháng, đồng nghiệp rủ đi ra ngoài thư giản, Tô Khả cũng tham gia.

Chỉ uống hai chai bia mà đã say, lúc tỉnh lại thì phát hiện mình xuyên vào một cuốn tiểu thuyết thời niên đại, tên là .

Nguyên chủ trùng tên trùng họ với cô, nhưng lại là nữ phụ đáng thương nhất trong cuốn tiểu thuyết niên đại này.

Giờ đang là năm 1976, nguyên chủ sau khi học hết cấp hai thì nghỉ, tự mình thi vào nhà máy dệt Tân Giang, trở thành công nhân.

Nguyên chủ đã xinh đẹp, lớn lên lại càng duyên dáng yêu kiều.

break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc