Đại Lão Tu Tiên Ta Đây Mạnh Thế Đấy Thì Sao?

Chương 9: Dây trói hồn

Trước Sau

break

Chương 9: Dây trói hồn 
Quản gia Chu chạy đến sân trước, bầu không khí ở sân trước vẫn nặng nề.
Ông ấy đi qua đám người, đến thư phòng.
Chu Nguyên, Chu Liêm, Chu Phù Niên đều ở đó, đang bàn bạc công việc.
"Ông cả, ông hai, cậu cả."
Chu Nguyên gật đầu: "Nói đi."
Quản gia Chu: "Tối qua tôi đã đưa cô Vân đến dãy nhà sau nghỉ ngơi, người giúp việc và tôi đều luôn túc trực hầu hạ."
Chu Nguyên ra hiệu cho ông ấy nói tiếp.
"Cô Vân yêu cầu tuyệt đối yên tĩnh, sau chín giờ, toàn bộ dãy nhà sau không được có chút tiếng động nào, bảy giờ sáng phải ăn cơm đúng giờ, yêu cầu rất cao đối với hương vị đồ ăn, buổi sáng cô ấy không ăn nhiều, nói rằng... nhạt như nhai sáp."
Chu Liêm nhíu mày: "Đầu bếp nhà chúng ta mời đều là đầu bếp nổi tiếng trong nước, ngay cả mẹ kén chọn như vậy cũng hài lòng. Có phải cô ấy cố ý gây khó dễ không?"
Quản gia Chu: "Tôi thấy không giống, cô ấy nếm thử một miếng là đã nhíu mày lại, không giống giả vờ."
"Sau bữa sáng, cô ấy bảo tôi và những người hầu khác đến trước mặt cô ấy, lần lượt hỏi chức vụ của chúng tôi, quy định cho mỗi người việc mình cần làm, sắp xếp đâu ra đấy, trật tự rõ ràng."
"Đúng rồi, sau bữa ăn, cô ấy uống trà cũng tỏ vẻ không thích trà chúng tôi chuẩn bị. Cô ấy cũng không nói gì, tôi lại thay mấy loại, cô ấy đều không vừa ý, cuối cùng tôi lấy loại trà Ngự Tiền Thập Bát Khỏa mà ông cụ quý trọng lúc sinh thời, cô ấy mới vừa ý."
Chu Liêm đập bàn, sắc mặt khó coi: "Thật sự coi mình là cô chiêu rồi, loại trà Ngự Tiền Thập Bát Khỏa đó, cô ta có biết nó đắt giá thế nào không? Đến bố cũng không nỡ uống... quản gia Chu, tôi thấy ông cũng to gan thật."
Quản gia Chu hoảng sợ: "Tôi cũng chỉ nghe theo lời hai ông dặn dò."
Đương nhiên ông ấy không nói, khi đối mặt với Vân Miểu, ông ấy bất giác vô cùng cung kính phục tùng.
Nếu không làm cô vừa ý, ông ấy cảm thấy rất khó chịu, chỉ hận không thể tự tay vặt đầu mình xuống.
Cảm giác này thật quá kỳ lạ.
Quản gia Chu lui ra, Chu Liêm giận không kìm được: "Chỉ là con cháu thôi, nhà họ Chu chúng ta cho cô ta ở lại là nể mặt cô ta lắm rồi."
"Em hai, em bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn tức giận bất bình như vậy?" Chu Nguyên vẫn bình thản, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà: "Em đừng nghĩ cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, hôm qua khi đối mặt với chúng ta, cô ấy vẫn luôn ở thế thượng phong, thậm chí còn lấn át chúng ta."
Bọn họ lăn lộn trên thương trường nhiều năm, khí thế, kiến thức đều không phải là thứ một cô gái nhỏ có thể so bì, nhưng hôm qua, khi đối mặt với cô ấy, bọn họ lại không dám nhìn thẳng.
"Theo lời quản gia Chu vừa nói, cô ấy không đanh đá tùy hứng, nhưng yêu cầu lại cực kỳ cao, có thể thấy cô ấy không xuất thân từ gia đình bình thường."
Chu Phù Niên vô thức gõ ngón tay lên ghế: "Có thể nói là xuất thân cực kỳ cao quý... có lẽ còn hơn cả nhà họ Chu chúng ta."
Chu Liêm như thể nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ, khinh thường nói giọng lạnh lùng: "Cơ nghiệp bao nhiêu năm của nhà họ Chu chúng ta, có mấy nhà sánh được? Nếu cô ta thực sự là cô chiêu nhà nào đó, sao lại một mình đến đây?"
Chu Nguyên nãy giờ vẫn lắng nghe, nhìn về phía Chu Phù Niên: "Có tin tức gì chưa?"
Biết ông ta hỏi gì, Chu Phù Niên lắc đầu: "Người được cử đi vẫn chưa có tin tức gì về."
Chu Nguyên trầm mắt suy nghĩ một lát, nghĩ đến thiếu nữ thần bí kia lại có một sự kính trọng khó hiểu.
Là cú sốc từ cái quỳ của bố hôm qua sao?
"Con đi dặn quản gia Chu, phải chăm sóc cô Vân thật tốt, bất kể cô ấy có yêu cầu gì cũng phải đáp ứng."
Không biết vì sao, Chu Nguyên luôn có cảm giác, nhất định phải dốc hết sức kết giao tốt với Vân Miểu, tuyệt đối không được trở thành kẻ địch của nàng.
...
Đêm xuống, trong nhà treo từng dãy đèn lồng trắng.
Một chiếc đèn lồng trắng thật lớn lơ lửng trên đầu con cháu nhà họ Chu đang canh đêm. Trong chậu than, giấy vàng đang cháy.
Trong đêm đen tĩnh lặng, một cơn gió lạnh thổi tới, cuốn theo giấy vàng bay tản mác giữa không trung.
Con cháu nhà họ Chu cảm nhận được một luồng hơi lạnh kỳ lạ.
Tro tàn theo gió bay đến bên cửa sổ dãy nhà phía sau.
Vân Miểu đang ngủ bỗng mở mắt.
Ánh trăng chiếu vào mắt nàng, tựa như hồ băng lạnh lẽo, trong veo không chút gợn sóng.
Nàng lạnh lùng nhìn khoảng đất trống trước mặt - nơi ánh trăng chiếu rọi, một bà cụmặc áo liệm màu vàng đen đang giãy giụa trên mặt đất.
Vô số sợi tơ mảnh xuyên qua thân thể bà ấy, từng giọt máu đen chảy ra từ hốc mắt.
Máu đen.
Oán khí càng ngày càng nặng.
Do hận thù mà hóa thành lệ quỷ.
Thần trí đã tan biến rồi, đến lúc đó không chỉ bà ấy không thể đến được bờ bên kia sông Hoàng Tuyền, mà e rằng người ở dương thế cũng khó thoát khỏi kiếp nạn.
Vân Miểu: "Ngươi yên tâm, ta sẽ giải quyết giúp ngươi."
Máu đen trong hốc mắt bà cụ mặc áo liệm vàng đen chảy ra càng nhiều, tuôn ra không ngừng. Bà ấy vừa giãy giụa vừa dập đầu lạy nàng.
Vân Miểu thầm niệm Tĩnh Tâm Chú, ảo ảnh trước mắt biến mất, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Không biết bà ấy đã trải qua chuyện gì, lúc hạ quan lại bị người ta dùng dây trói hồn trói lại, vĩnh viễn chịu dày vò, không thể vào luân hồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc