Đại Lão Tu Tiên Ta Đây Mạnh Thế Đấy Thì Sao?

Chương 10: Thể diện của nàng

Trước Sau

break

Chương 10: Thể diện của nàng 
Tang lễ của ông cụ Chu được cử hành sau ba ngày đặt linh cữu.
Tiền viện lần lượt có rất nhiều người đến viếng.
Cho dù ồn ào như vậy, hậu viện vẫn yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, người giúp việc đều nghiêm trang chờ lệnh.
Chu Phù Sinh đến nơi nhìn qua, trong lòng thầm kêu 'trời ạ'.
Bà nội cậu vốn đã khó chiều, mà người hầu hạ bà cũng không căng thẳng như đang đối mặt với đại địch thế này.
Nhìn đồng hồ, bây giờ chính là giờ dùng trà sau bữa ăn của cô Vân Miểu, cậu không dám đi qua làm phiền, đành vòng ra tiền viện.
Tiền viện có rất nhiều người tới, thậm chí có một số nhân vật tai to mặt lớn mà ngay cả người nhà họ Chu cũng chưa từng gặp. Bọn họ tới rất kín đáo, sau khi đến viếng lại yên lặng rời đi.
Thoạt nhìn rất bình lặng, nhưng người nhà họ Chu lại không bình tĩnh chút nào.
"Ông cụ vừa rồi, trông giống như..." Chu Liêm mặt kích động đỏ lên.
Chu Nguyên vỗ vai em trai: "Biết là được, đừng nói ra!"
"Em không biết bố lại quen biết cả nhân vật tầm cỡ như vậy!" Chu Liêm cảm giác hình ảnh người bố trong ký ức lại trở nên cao lớn hơn nhiều.
Chu Phù Niên cũng rất kích động, nhưng anh ta kìm nén: "Ông nội cả đời tích đức làm việc thiện, quen biết vài nhân vật lớn cũng là chuyện thường tình."
Chu Nguyên ừ một tiếng: "Đúng vậy."
Nhưng trong lòng ông ta lại hoàn toàn không nghĩ như vậy. Ông ta lại nghĩ tới cảnh tượng trong phòng ngày đó, bố dập đầu quỳ lạy.
Ông ta nhìn về phía hậu viện, luôn cảm thấy, những người tới đây, là nể mặt nàng!
Chu Phù Sinh thấy bố, chú và anh trai mình đứng cùng nhau, bèn lách sang hướng khác.
Buồn cười, bây giờ sáp lại gần không phải là tự tìm mắng sao?
Cậu vừa đi hai bước, ánh mắt chợt sáng lên.
"Giang Hành! Lộ Dương!"
Bên cạnh hồ nước, Giang Hành mặc bộ đồ đen, trước ngực cài một đóa hoa trắng, dáng người thẳng tắp. Sắc mặt cậu ta tái nhợt hơn người thường, dưới ánh mặt trời cũng không chút hồng hào.
Thiếu niên bên cạnh cậu ta cũng mặc đồ tương tự, lại có mái tóc ngắn màu vàng cực kỳ nổi bật, tai trái đeo khuyên tai màu bạc, trên mặt mang vẻ ngạo nghễ bất cần của tuổi trẻ.
"Sao hai cậu lại ở đây?" Chu Phù Sinh chạy tới ngồi trên ghế.
"Bọn tớ vừa mới đến viếng ông Chu, không thấy cậu nên ra đây đợi."
Giọng nói của Giang Hành rất ôn hòa, cậu ta vỗ vai Chu Phù Sinh: "Nén bi thương."
Chu Phù Sinh ăn nho trên bàn, thản nhiên nói: "Lúc ông nội tớ sắp mất đã nói với tớ, ông sống cả đời rồi, chuyện sống chết đã nhìn thấu từ lâu, bảo tớ cũng đừng đau buồn."
"Cậu nói xem, ông thương tớ như vậy, nếu tớ quá đau buồn, ông dưới suối vàng biết được sẽ đau lòng biết bao."
Lộ Dương hừ một tiếng, quay đầu nói với Giang Hành: "Cậu thấy chưa, tớ đã bảo rồi, không cần đến an ủi nó làm gì, nó vô tâm vô phế, thoáng hơn chúng ta tưởng nhiều."
Giang Hành cười mà không nói.
Lộ Dương lấy chân từ trên bàn xuống, hai khuỷu tay đè lên đùi.
"Trước đó nghe cậu nói ông cậu cứ mãi không trút hơi thở cuối cùng, giống như bà ngoại nhà cậu, cuối cùng giải quyết thế nào?"
Lộ Dương hiếu kỳ: "Cũng mời thầy cúng đến làm lễ à?"
"Không phải."
Chu Phù Sinh phun vỏ nho ra: "Bố tớ không muốn ông nội tớ ra đi còn tiếc nuối, đã tìm suốt ba tháng, vốn định nếu hôm đó vẫn không được thì sẽ mời thầy cúng làm lễ..."
Lộ Dương nhướng mày: "Nghe ý cậu nói, là tìm được rồi?"
"Không tìm được." Chu Phù Sinh đang nhai ngừng lại: "Là cô ấy tìm tới cửa."
"Thế nào, bao nhiêu tuổi? Bằng tuổi ông nội cậu à? Vậy không phải cũng hơn chín mươi sao?"
Chu Phù Sinh lắc lắc ngón trỏ: "No no no, trông cũng trạc tuổi tớ thôi."
"Cậu? Cậu mới mười tám!"
Chu Phù Sinh: "Đúng vậy, nghe người trong nhà nói hình như là con cháu của người kia, vẫn chưa đi. Bố tớ nghe lời ông nội, đang phụng dưỡng cô ấy như bà tổ."
Giang Hành im lặng một hồi rồi nói: "Khó trách hôm nay không gặp bà Chu, chắc bà ấy đau lòng lắm."
Lộ Dương cũng không biết nói gì: "Đó không phải là làm mất mặt bà Chu trước mặt mọi người sao? Ông cậu lẫn rồi, sao chú Chu cũng hồ đồ theo?"
"Không phải hồ đồ."
Chu Phù Sinh kể lại chuyện ngày đó bao gồm cả chuyện trong phòng cho bọn họ nghe, trên mặt Lộ Dương và Giang Hành đều vô cùng khiếp sợ.
"Cậu nói ông Chu tự xưng lão nô, gọi cô ấy là cô chủ?"
Lộ Dương ngồi dựa vào ghế lắc lư: "Hồ đồ đến mức này rồi sao?"
Ánh mắt Giang Hành trở nên sâu hơn, cậu ta chậm rãi nói: "Chỉ sợ ông ấy không hồ đồ."
Lộ Dương nghiêng đầu: "Không hồ đồ thì có thể là cái gì, chẳng lẽ lại là..."
Giọng cậu ta đột ngột cứng lại, Giang Hành thấy vẻ mặt luôn bất cần của cậu ta có chút ngây ra, không khỏi nhìn theo ánh mắt cậu ta.
Ở một bên khác của hồ, một bóng hình lạnh lẽo vô cùng ẩn hiện trong làn sương trắng mờ ảo.
Nàng mặc chiếc sườn xám tựa ánh trăng đính ngọc trai, cầm một chiếc ô giấy dầu màu trắng, tóc búi gọn sau gáy, vài lọn tóc rủ xuống trước ngực. Nàng bước đi nhẹ nhàng thanh thoát, không có chút vẻ gượng gạo nào, nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt.
Rõ ràng là trang phục thanh nhã, lại toát ra vẻ lạnh lùng băng giá.
Rõ ràng là một thân áo trắng, nhưng lại khiến người ta có cảm giác bí ẩn tăm tối khó tả.
"Cô Vân Miểu…” Chu Phù Sinh vội vàng gọi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc