Đại Lão Tu Tiên Ta Đây Mạnh Thế Đấy Thì Sao?

Chương 8: Hầu hạ

Trước Sau

break

Chương 8: Hầu hạ 
Chu Phù Sinh ngủ đến khi mặt trời lên cao mới nhớ tới chuyện bố giao đêm qua.
Cậu tùy tiện mặc quần áo vào, vuốt mái tóc rối bù rồi đi đến tòa nhà phía sau.
Trước đây Chu Phù Sinh cũng thường xuyên tới tòa nhà này.
Hôm nay vừa đến, cậu cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Người giúp việc có vẻ nghiêm túc đợi lệnh hơn trước kia, toàn thân đều căng thẳng.
Cậu xoa đầu, thấy quản gia Chu mặt mày ủ rũ, bọng mắt trễ xuống thật dài trong phòng khách.
Cậu vỗ vai quản gia Chu: "Ông nội tôi còn không để tâm đến sống chết, ông nghĩ thoáng ra chút đi."
Quản gia Chu hoảng hốt ngẩng đầu: "Cậu út? Sao cậu lại tới đây?"
"Bố tôi bảo tôi tới hầu hạ... cô... cô Vân?"
Cậu vừa dứt lời, ánh mắt nặng nề của quản gia Chu đột nhiên sáng lên: "Thật sao?"
Chu Phù Sinh chưa từng thấy quản gia Chu luôn điềm tĩnh lại có biểu cảm vui vẻ như vậy, cậu gãi đầu: "Biểu cảm này của ông làm tôi thấy hơi bất an."
"Cô Vân kia, rất khó hầu hạ sao?"
Quản gia Chu lộ ra vẻ mặt khó diễn tả thành lời.
"Không phải..."
Sắc mặt ông ấy tràn ngập sợ hãi: "Yêu cầu của cô ấy thì đều có thể đáp ứng, chỉ là cô ấy rất ít kiên nhẫn, nếu không hoàn thành..."
"Cô ấy sẽ nổi giận?"
Quản gia Chu lắc đầu: "Không đâu."
Chu Phù Sinh kinh hoảng: "Cô ấy không đánh người đấy chứ?!"
Quản gia Chu lắc đầu: "Cũng không phải, chỉ là... sẽ rất áy náy với cô ấy, sẽ rất hổ thẹn, sẽ cảm thấy mình như một kẻ vô dụng vì sao không đáp ứng được yêu cầu của cô ấy!"
Chu Phù Sinh mở to hai mắt: "Ông làm quản gia ở nhà tôi bao lâu rồi, sóng gió gì chưa từng trải qua, sao lại có thể có tâm lý này được? Tôi coi thường ông!"
Quản gia Chu: "..."
Ông ấy lặng lẽ thu mình lại.
Lúc này, một cô hầu gái đẩy một giá quần áo đi tới: "Quản gia Chu, cô Vân nói không thích những bộ này."
Quản gia Chu xua tay: "Tiếp tục đưa."
Vì thế lại có cô hầu gái đẩy quần áo mới tinh đưa qua.
"Chờ đã." Chu Phù Sinh quyết định tự mình đi: "Đưa cho tôi, tôi đi đưa."
Cậu đẩy quần áo đi về phía phòng ngủ.
Cửa không đóng nhưng cậu vẫn lịch sự gõ cửa.
Vân Miểu ngồi trên ghế sô pha, bàn tay thon dài trắng nõn cầm điện thoại lật xem.
Nghe thấy động tĩnh, nàng lười biếng nhìn lại.
Đôi mắt kia, như hổ phách băng giá, lạnh lùng khiến người ta bối rối.
"Cô Vân, chào buổi sáng."
Chu Phù Sinh thoáng ngẩn người trước vẻ đẹp của Vân Miểu.
Nhưng cậu có chút không dám nhìn thẳng vào nàng.
Ánh mắt cậu liếc nhìn lung tung.
Cậu quanh năm qua lại với phụ nữ, rất am hiểu về quần áo trang sức.
Thấy nàng mặc một bộ áo ngủ lụa vạt chéo, lại nhìn thấy chiếc sườn xám nàng mặc hôm qua treo trên giá áo. Đường cắt may rất tôn dáng, vải vóc cũng rất thượng hạng, là loại cậu chưa từng thấy.
Cậu nhìn quần áo quản gia Chu chuẩn bị, đều là thương hiệu lớn, nhưng phong cách thì khác xa Vân Miểu.
Nàng nói với giọng bình thản: "Mang quần áo ra ngoài đi."
Bình tĩnh, không có chút ghét bỏ nào.
Nhưng Chu Phù Sinh nghe vậy, trong lòng bắt đầu thấp thỏm.
Cô ấy giống như người ở địa vị cao đã lâu, yêu cầu cực kỳ cao, nếu không đạt được yêu cầu của cô ấy, cô ấy sẽ không tỏ ra bất mãn, chỉ bình thản nói với bạn: Không cần.
Nhưng rất có cảm giác áp bức.
Cuối cùng cậu cũng hiểu được cảm giác áy náy và hổ thẹn mà quản gia Chu nói là gì.
Chu Phù Sinh sờ mũi, liếc nhìn chiếc sườn xám treo ở đó, cảm thấy không thể bị nàng xem thường.
Cậu ưỡn thẳng lưng: "Gia tộc làm sườn xám giỏi nhất thế giới này ở ngay Tương Thành chúng tôi, tên là Di Xu, bà chủ Dịch Văn, người sáng lập cửa hàng, lúc sinh thời từng thiết kế một mẫu tên Ngọc Sa Bạch, trông rất hợp với cô, tôi sắp xếp người mang đến nhé?"
Di Xu là cửa hàng sườn xám mà mẹ cậu rất thích, nên cậu biết nhiều hơn một chút.
Dịch Văn…
Vân Miểu vẫn còn chút ấn tượng về bà ấy, cô gái tết bím tóc dày, mặc chiếc sườn xám nhỏ nhắn xinh xắn, gương mặt đỏ bừng, lấy hết dũng khí giơ tay chặn trước cửa tiệm, gào lên với bố mẹ và anh chị dâu:
"Tôi không muốn lấy chồng nữa, bọn họ chỉ biết đánh tôi thôi. Tôi là người, không phải đồ vật, các người đừng hòng bán tôi nữa!"
"Tôi biết thêu thùa, tôi biết may quần áo, tôi biết rất nhiều, tôi có thể tự nuôi sống mình!"
Giọng nói đầy dũng khí vang lên giữa con phố nhỏ, nhưng mọi người đều coi đó là trò cười.
Ngày đó, Vân Miểu đã bước vào, nhờ cô gái ấy may đo một chiếc sườn xám.
Chu Phù Sinh thấy nàng không phản đối, trong lòng vui thầm, lại nói thêm: "Tuy là đồ may sẵn, nhưng chất lượng chắc chắn rất tốt, tôi sẽ bảo họ lúc mang quần áo đến tiện thể lấy số đo để may riêng cho cô một loạt, được không?"
Vân Miểu đặt điện thoại xuống: "Nhà họ Chu các người cũng không hoàn toàn là kẻ ngốc."
Chu Phù Sinh: "..."
Cô ấy khen hắn thông minh!
Cô Vân khen cậu thông minh, còn khen cậu thông minh hơn những người khác trong nhà họ Chu!
Lưng Chu Phù Sinh bất giác ưỡn thẳng hơn, ánh mắt từ mơ màng trở nên kiên định, long lanh nhìn nàng.
Vân Miểu: "..."
Nàng không biểu cảm quay đầu đi.
Nói sớm quá rồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc