Chương 7: Bí ẩn
Chu Nguyên để Vân Miểu ở lại rồi vội vàng trở lại tầng hai.
Nghe nhưng tiếng khóc kia, ông ta đau thắt lòng.
Năm nay ông ta năm mươi hai tuổi, bố ông ta bốn mươi tuổi mới có ông ta và em trai.
Vốn là lớn tuổi mới có con, nhưng bố ông ta xưa nay lạnh lùng, cũng không gần gũi họ.
Bao nhiêu năm qua, ông ta tôn kính bố mình, ngưỡng mộ bố mình, cả đời đều sống dưới cái bóng của bố.
Bố ông ta qua đời, người đàn ông trung niên này lại có chút hoang mang.
"Anh cả." Chu Liêm đỏ mắt đi ra.
So với người anh song sinh, tính tình ông ta nóng nảy hơn nhiều.
Ông ta nói: "Anh thật sự đi giữ người đó lại rồi à? Anh có từng nghĩ tới mẹ không?"
Sắc mặt Chu Nguyên thay đổi: "Anh đã hứa với bố!"
"Bố trước khi mất hồ đồ, anh cũng hồ đồ theo sao?" Chu Liêm nổi giận: "Cô chủ gì chứ, nô tài gì chứ? Anh cả, anh nghĩ trước kia bố chúng ta làm nô tài cho người ta sao?"
Trong lòng ông ta, bố là người vĩ đại.
Sao có thể là nô tài được?
Chu Nguyên lại nói: "Có gì đáng kinh ngạc chứ? Lúc chúng ta biết chuyện thì bố đã hơn bốn mươi tuổi, ngay cả lúc mẹ gặp ông ấy, ông ấy cũng đã ngoài ba mươi, chúng ta hoàn toàn không biết gì về quá khứ hơn ba mươi năm đầu đời của ông ấy. Cuộc đời nhiều biến cố, chẳng lẽ em nghĩ bố từ nhỏ đã sống trong nhung lụa sao?"
"Tuyệt đối không thể! Bố có tật ở chân, ngón chân và ngón tay đều biến dạng, tuổi còn trẻ đã sợ lạnh, nhìn là biết người số khổ."
Chu Liêm gằn giọng: "Vậy cũng không thể giữ lại cô gái kia!"
Chu Nguyên trầm giọng: "Em hai, trước đây anh đã cảm thấy bố có rất nhiều bí mật, anh từng cố gắng tìm hiểu, nhưng không tìm được gì cả, nhưng anh có cảm giác, ông ấy cất giấu một bí mật to lớn!"
"Hôm nay anh nhìn thấy cô gái kia, khi anh thấy bố quỳ xuống dập đầu tự xưng lão nô với cô ấy, anh giật mình không kém em đâu."
"Anh đang nghĩ, bố sống chín mươi hai tuổi, không uống một giọt rượu, luôn giữ được tỉnh táo, cho dù là hồi quang phản chiếu, ông ấy sẽ hồ đồ sao?"
Chu Liêm nghe mà như lọt vào sương mù: "Anh cả, anh đang nói gì vậy?"
"Anh cho rằng bố không hồ đồ!"
Chu Nguyên nói xong, nghĩ đến thiếu nữ lạnh lùng thần bí, ánh mắt lạnh như băng kia, sau lưng đột nhiên lạnh toát.
Chu Liêm dù sao cũng sống hơn năm mươi năm, hiểu được ẩn ý của anh trai.
Nếu như bố không hồ đồ…
Người ông ấy quỳ chính là cô Vân thật sự, chứ không phải con cháu gì…
Nhưng thiếu nữ kia rõ ràng còn trẻ như vậy!
Trông như một thiếu nữ mười tám tuổi.
"Điều đó không thể nào, nếu cô ấy sống mấy chục năm mà vẫn trẻ như vậy, thì chẳng khác gì yêu tinh!"
Chu Nguyên chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt nặng nề: "Ban đầu anh cũng không tin những chuyện này, nhưng lần này nhà họ Tôn và nhà chúng ta... Bất kể thế nào, vẫn nên tìm hiểu lai lịch của cô ấy trước."
"Huống chi, anh đã hứa với bố rồi!"
Nhà họ Chu đã quá giàu có, tiền tài cuối cùng cũng chỉ là mây khói.
Họ phải tiếp xúc nhiều hơn.
Nỗi đau thương vẫn kéo dài, nhà họ Chu vốn đã chuẩn bị xong hậu sự, dựng linh đường ngay tại nhà cũ.
Đêm đầu tiên túc trực bên linh cữu, vốn là con cháu nhà họ Chu cùng nhau canh giữ.
Canh đến nửa đêm, Chu Nguyên gọi cậu cả Chu và cậu út Chu vào thư phòng.
Bàn chuyện vào giờ này, cậu cả Chu biết là chuyện quan trọng nên vô cùng nghiêm túc.
Chu Nguyên thấy con trai cả có vẻ chín chắn, trong lòng cũng yên tâm phần nào, còn cậu con út ngồi không ra ngồi, ngả ngớn trên ghế, áo tang xộc xệch, hai mắt lờ đờ, lộ rõ vẻ ngốc nghếch.
Chu Nguyên nổi giận đùng đùng, đập bàn: "Thằng nhóc kia, ngồi thẳng dậy cho bố!"
Chu Phù Sinh buồn ngủ rũ rượi, cố gắng ngồi thẳng dậy, mơ màng nhìn anh cả, dè dặt hỏi: "Sao vậy bố?"
"Nhìn bộ dạng này của con đi, hôm nay là ngày ông nội con mất mà vẫn thế này, ông nội con đúng là uổng công cưng chiều con!"
Cũng không biết có phải vì già rồi không, ông cụ Chu cả đời lạnh lùng lại bắt đầu quan tâm đến con cháu, vô cùng cưng chiều Chu Phù Sinh.
Mí mắt Chu Phù Sinh díu lại, cậu lẩm bẩm: "Ông nội đi rồi, còn biết được gì nữa đâu."
"Con!"
"Bố." Cậu cả Chu Phù Niên kịp thời lên tiếng: "Bố có chuyện gì cần dặn dò ạ?"
Chu Nguyên nén giận: "Ừ! Phù Niên, con sắp xếp người đi điều tra thân thế bối cảnh của cô Vân Miểu đi, phải điều tra thật kỹ lưỡng, không bỏ sót chi tiết nào."
Chu Phù Niên: "Con đã cho người đi điều tra rồi ạ."
Chuyện hôm nay quá kỳ lạ, anh ta chắc chắn phải điều tra xem rốt cuộc thiếu nữ kia là thần thánh phương nào.
Chu Nguyên rất yên tâm khi Chu Phù Niên làm việc, hài lòng gật đầu, nhưng nhìn thấy đứa con út ngả ngớn trên ghế lại nổi nóng:
"Mấy ngày này ngoài việc túc trực ban đêm, ban ngày con phải ở bên cạnh hầu hạ cô Vân Miểu, không được rời nửa bước!"
Chu Phù Sinh kêu khổ: "Bố còn muốn cho con sống nữa không? Ban ngày làm nô tài, ban đêm làm con cháu hiếu thảo, bố giết con luôn đi cho rồi!"
Chu Nguyên hừ lạnh: "Con tưởng bố không muốn chắc?"
"Ông nội con trước khi đi bắt bố thề, bây giờ Vân Miểu chính là tổ tông của nhà họ Chu chúng ta, bố cần lo liệu hậu sự cho ông nội con, con thì phụ trách hầu hạ cô Vân Miểu cho chu đáo vào."
"Nghe hiểu thì biến đi!"
Chu Phù Sinh mặt dày nói: "Vậy con có thể không túc trực đêm được không ạ? Dù sao cũng phải hầu hạ người ta, con sợ sức con chịu không nổi."
Chu Nguyên: "... Biến!"
Chu Phù Sinh cun cút biến mất.
Chu Phù Niên lắc đầu, chợt nhớ ra điều gì: "Đúng rồi, con nhớ lúc ông nội đi có nói câu gì đó về xuống núi... cô Vân Miểu từ trên núi xuống ạ?"
"Nhìn cách ăn mặc, nói năng, cử chỉ, khí chất của cô ấy không giống người nhà quê sống trên núi."
"Đến nhà họ Chu chúng ta cũng không hề tự ti hay khúm núm, thậm chí còn tỏ ra bề trên... Bố, con cảm thấy bối cảnh của cô ấy sâu không lường được."
Chu Nguyên lòng nặng trĩu: "Đây chính là lý do phải điều tra cô ấy."
Chu Phù Niên tỏ ra hứng thú, lẩm bẩm: "Con luôn cảm thấy cô ấy ẩn chứa bí mật rất lớn, nếu điều tra kỹ, chắc chắn sẽ còn kinh ngạc hơn con nghĩ."