Đại Lão Tu Tiên Ta Đây Mạnh Thế Đấy Thì Sao?

Chương 6 Chấp niệm

Trước Sau

break

Chương 6 Chấp niệm 
Nô bộc gì...
Cô chủ gì...
Ông cụ hồi quang phản chiếu nên hồ đồ rồi!
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Vân Miểu ngồi trên ghế, dáng vẻ cao ngạo, đôi mắt thờ ơ nhìn xuống.
Giữa hàng mày nàng phủ một lớp sương lạnh, nhưng giọng điệu lại ôn hòa hơn nhiều so với khi nói chuyện với họ:
"Đậu Nha, chấp niệm đã tan."
"Đi đi."
Ánh mắt ông cụ Chu sáng rực, như đèn trong đêm tối.
Ông ấy lại cúi người lạy một lạy sâu.
"Cảm ơn cô chủ."
Đầu óc con cháu nhà họ Chu đều tê dại.
Vân Miểu đứng dậy, bước đi nhẹ nhàng thong thả, chiếc ô giấy dầu khẽ lắc lư trong tay nàng.
Mở cửa, đóng cửa.
Một người khiến bọn họ vò đầu bứt tai, xuất hiện đột ngột như sét đánh, cứ thế nhẹ nhàng đến, rồi lại nhẹ nhàng đi.
"A Nguyên." Giọng Chu Thương Sơn trầm xuống.
Chu Nguyên nghe ra đây là ông cụ sắp căn dặn, lập quỳ xuống: "Bố, bố cứ nói."
Chu Thương Sơn không nói, mà đeo chiếc nhẫn ban chỉ huyết bồ câu trên ngón tay cái mình vào tay Chu Nguyên.
Chu Nguyên kinh hãi, trong lòng kích động vô cùng.
Chiếc nhẫn này, từ khi ông ta sinh ra đã ở trên tay bố, chưa bao giờ tháo xuống.
Khi ông ta còn nhỏ rất thích, đã nài nỉ xin cho bằng được.
Bố nói, chỉ khi nào ông ta thực sự có năng lực kế thừa thân phận của bố, mới có tư cách nhận chiếc nhẫn ban chỉ này.
Năm mươi năm qua, mọi việc ông ta làm đều cố gắng hoàn hảo, nhưng vẫn chưa đủ tư cách nhận lấy chiếc nhẫn này.
Ba tháng trước lúc hấp hối, bố cũng không giao nó cho ông ta.
Ông ta đã nghĩ cả đời này mình sẽ không được bố công nhận.
Bây giờ, ông ta đã nhận được rồi.
Mắt ông ta rưng rưng lệ nóng: "Bố, bố cứ căn dặn!"
Chu Thương Sơn nói: "Bố từ nhỏ đã là nô bộc của cô chủ, bây giờ, đến lượt con."
"Cô chủ xuống núi ắt hẳn có việc quan trọng cần làm, bố muốn con thề, phải chăm sóc cô chủ cho tốt, mọi việc đều phải lấy cô chủ làm đầu!"
Chu Nguyên: "Con, Chu Nguyên, xin thề, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô Vân, mọi việc đều lấy cô Vân làm đầu!"
"Làm nô bộc cho cô chủ, là phúc phận của con..."
Nói xong, Chu Thương Sơn khẽ nhắm mắt lại, không còn hơi thở.
Hồi ức cuối cùng của cuộc đời hiện về như đèn kéo quân, là cảnh tượng khi ông ấy còn nhỏ, bị đánh đập khi đang ăn xin trên phố.
Cô chủ che một chiếc ô giấy dầu, ném cho cậu bé ấy một chiếc nhẫn ban chỉ đỏ rực.
Nàng lạnh lùng nói: "Muốn làm nô tài của ta thì đi theo ta."
Cậu bé nhặt chiếc nhẫn đỏ lên, nắm thật chặt, chân cà nhắc, kiên cường lê bước theo sau nàng.
Một lần đi theo là mười lăm năm.
Bóng dáng mảnh khảnh luôn lạnh lùng thần bí, cao vời vợi không thể chạm tới ấy đã khắc sâu vào tâm trí ông ấy.
Trải qua gần trăm năm chìm nổi giữa thế gian, bất kể thân phận địa vị của ông ấy thay đổi thế nào, ông ấy đều nhớ rất rõ: ông ấy là nô bộc của cô chủ.
...
Nhà cũ nhà họ Chu vang lên tiếng khóc nức nở triền miên.
Những tiếng khóc than tỉ tê như sợi tơ dính nhớp quấn lấy Vân Miểu, nỗi đau buồn nặng nề đè nén trút xuống như dòng nước.
Tiếng khóc và nỗi đau này.
Đã bảy mươi năm rồi không nghe thấy, vẫn như xưa...
Khiến người ta phiền lòng.
Vân Miểu nghe một lát, rồi mở chiếc dù giấy dầu ra.
"Cô Vân, xin dừng bước."
Chu Nguyên vội vàng đuổi theo, cố gắng giữ phong thái của người đứng đầu nhà họ Chu.
"Chuyện gì?"
Chu Nguyên đưa tay ra, để lộ chiếc nhẫn ban chỉ, thái độ hết sức nhún nhường.
"Trước khi đi, bố tôi đã giao chiếc nhẫn ban chỉ này cho tôi, bắt tôi phải thề, mọi việc đều phải lấy cô làm đầu, chăm sóc cô thật tốt."
"Tôi đã thề trước mặt bố, tuyệt đối không thể nuốt lời. Cô chủ, bắt đầu từ hôm nay, cô chính là khách quý của nhà họ Chu chúng tôi."
Vân Miểu vốn có chút mất kiên nhẫn, nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn ban chỉ, hàng mày lạnh lùng đang nhíu lại của nàng mới giãn ra một chút.
Nàng nhất thời im lặng.
Chu Nguyên biết nàng đang suy nghĩ, không dám làm phiền.
Một lát sau, nàng thu dù lại: "Ta ở đâu?"
Chu Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao thì cũng giữ được người lại rồi.
Chu Nguyên: "Chắc cô chủ thích yên tĩnh, nhà cũ có hai dãy nhà, dãy phía sau khá thanh tịnh, tôi sẽ cho người đưa cô chủ đến đó."
Nói xong, ông ta lại nhớ đến lời bố dặn.
Nhớ lại vẻ thành kính của bố khi nhắc đến hai chữ "cô chủ", Chu Nguyên lại nói thêm: "Bố tôi vừa mới qua đời, còn rất nhiều việc phải xử lý, không phải cố ý chậm trễ."
Sinh và tử là hai việc lớn nhất của đời người.
Vân Miểu không quản chuyện sinh, chỉ quản chuyện tử.
Nàng biết sau khi người ta chết có rất nhiều chuyện phải lo liệu.
Nàng gật đầu, Chu Nguyên đi tìm quản gia Chu.
Quản gia Chu khóc không kìm được, đang vịn tường thì thấy Chu Nguyên đi tới, vội lau nước mắt: "Cậu chủ."
Chu Nguyên vỗ vai ông ấy: "Mẹ đã lớn tuổi, làm bà chủ phải lo nhiều việc, giao cho ông tiếp đãi cô Vân nhé."
Quản gia Chu nghẹn ngào nói: "Cậu chủ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không chậm trễ."
"Không."
Chu Nguyên nói: "Không chỉ không được thất lễ, mà còn phải đối đãi thật tốt, xem cô ấy như tổ tông của nhà họ Chu chúng ta mà đối đãi!"
Quản gia Chu giật mình.
Tình huống gì thế này?
Thân phận của cô ấy khó xử biết bao, còn là con cháu của người trong lòng ông cụ.
Đối đãi với cô ấy như tổ tông nhà họ Chu, vậy còn bà chủ thì sao?
Đây chẳng phải là đang chà đạp lên mặt mũi bà chủ sao?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc