Chương 5: Cô chủ
Chu Nguyên không lên tiếng, vỗ vai Chu Liêm như an ủi.
Từ khi Chu Liêm biết trong lòng bố có người khác thì không thể nào chấp nhận được.
Từ nhỏ bố không thân cận với mẹ, cũng không thân cận với họ. Món nợ này, ông ta đều tính cho người trong lòng bố.
Cho nên ông ta cực kì hận người đó, bao gồm cả con cháu của bà ta.
"Trước tiên cứ xem cô ấy có làm được gì hay không đã."
Chu Nguyên vừa muốn nàng làm được, lại vừa sợ nàng làm được.
Ông ta vẫn không nỡ... Bố của ông ta!
Không chỉ Chu Nguyên nghĩ như vậy, những người khác cũng nghĩ như vậy.
Chỉ có thiếu niên đầu tóc rối bù trên ghế sofa mơ màng sắp ngủ là khác. Bên cạnh có người dùng khuỷu tay huých cậu một cái: "Lúc nào rồi mà cậu còn dám ngủ!"
Ánh mắt thiếu niên mờ mịt ngấn nước: "Em cũng không có cách nào, mấy ngày nay ngày nào em cũng mơ thấy bà ngoại... ngủ không ngon."
"Suỵt, cậu xem kìa..."
Thiếu niên chớp mắt nhìn sang.
Sau khi căn phòng yên tĩnh lại, con cháu Nhà họ Chu đều nhìn chằm chằm Vân Miểu.
Nàng giơ tay lên, ngón tay thon dài điểm lên ấn đường của ông cụ Chu.
Cô gái như tảng băng đứng thẳng, gương mặt lạnh lùng vạn năm không thay đổi dường như ôn hòa hơn chút ít. Nàng gọi: "Đậu Nha."
Đậu Nha?
Nàng đang gọi ai?
Ông cụ nhà họ sao?
Con cháu nhà họ Chu có chút không kìm được, ông cụ truyền kỳ của họ lại có biệt danh là Đậu Nha?
Vân Miểu nhẹ giọng nói: "Tỉnh lại đi."
Chu Nguyên nghe thấy lời này, không khỏi cắt ngang: "Bố tôi chỉ còn một hơi thở, không thể tỉnh lại, cô cứ nói với ông ấy..."
Nói được nửa câu, Chu Nguyên nghẹn họng nhìn trân trân.
Ông cụ Chu Thương Sơn như đã chết lại mở mắt ra, trong đôi mắt cơ trí lóe lên vẻ mờ mịt, ngay sau đó là kinh ngạc, mừng như điên còn có... Kính ngưỡng!
Kính ngưỡng?
Con cháu nhà họ Chu lập tức chạy hết tới.
"Bố!"
"Ông nội!"
Vân Miểu bị đẩy ra ngoài.
Nàng đi về phía sau hai bước, nhẹ nhàng nhấc lên sườn xám, thuận thế ngồi xuống.
Trong lòng Chu Thương Sơn cuồn cuộn, như ngàn vạn sóng biển đánh tới.
Hàm răng ông ấy run lên, gương mặt đỏ lên vì kích động.
Con cháu nhà họ Chu khóc không thành tiếng: "Bố, bố đừng vội, con sẽ gọi bác sĩ tới, bố còn sống được, con đã nói bố có thể sống lâu trăm tuổi mà!"
Đôi tay già nua của Chu Thương Sơn nắm chặt cổ áo Chu Nguyên, thân thể ông ấy run lên giống như ống bễ, hai mắt tỏa sáng. Ông ấy run rẩy nói: "Không được gọi bác sĩ."
"Đỡ bố... đỡ bố đứng lên!"
Lời của Chu Thương Sơn, ai dám không nghe?
Chu Nguyên và Chu Liêm một trái một phải đỡ Chu Thương Sơn từ trên giường dậy, đến khi ông ấy đứng vững trên mặt đất cũng không dám buông tay ra.
Chu Thương Sơn: "Buông ra."
Chu Nguyên kinh hãi: "Bố, thân thể của bố không tốt, lỡ ngã thì sao?"
Vốn dĩ đã bước vào một chân quan tài, nếu ngã, đúng là là hết cách xoay chuyển.
Chu Thương Sơn: "Buông ra!"
Khí thế khiến người ta vừa kính vừa sợ ngày xưa trở lại, Chu Nguyên và Chu Liêm không dám cãi lời, liếc nhau một cái, mới dè dặt buông tay ra.
Họ buông tay ra cũng không dám rời đi, hai tay mở ra, hình thành tư thế đỡ.
Chu Thương Sơn nhìn cô gái trước mặt, bờ môi và lông mày không tự chủ được run lên.
Chu Liêm nhìn mà đau lòng: "Chẳng qua là con cháu tới, còn không phải người đó tới, bố cứ như vậy…."
"Bố nhớ thương cả đời, lại có được gì đâu, gặp rồi cũng có ích gì!" Trong lòng Chu Liêm bi phẫn.
Ông ta thầm thầm nghĩ, bố nhìn cẩn thận như vậy, là muốn tìm kiếm bóng dáng người xưa từ trên người con cháu sao?
Đang nghĩ ngợi, bố của ông ta, Chu Thương Sơn khụy gối xuống, quỳ trên đất, cúi người lạy.
Tất cả mọi người kinh hãi.
"Bố!"
"Con đỡ bố!"
Mọi người vừa có động tác, Chu Thương Sơn thẳng người dậy, trên mặt tràn đầy nước mắt.
Môi ông ấy run rẩy, nói ra một câu khiến mọi người sợ hãi không thôi:
“Lão nô… ra mắt cô chủ!”