Chương 4: Trò cười
Sắc mặt Chu Nguyên vừa trắng vừa xanh.
Một bên là bố, một bên là mẹ, ông ta cũng rất khó xử.
May mà hôm nay bà Chu không làm khó dễ, ông ta thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta đi tới trước mặt Vân Miểu: "Cô Vân, mời."
Nàng nhìn vào giữa ghế sô pha rồi dừng lại.
Tôn Oánh chừng năm mươi tuổi được chăm sóc kỹ lưỡng, thoạt nhìn giống như người phụ nữ bốn mươi tuổi, dịu dàng hiền thục, toàn thân quý phái, nhưng trên gương mặt tái nhợt của bà ta lại có một luồng khí đen.
Bà lão mặc áo liệm màu vàng đen hiện lên trước mắt bà ta, vô số sợi tơ xuyên qua cơ thể bà ấy, ghim chặt bà ấy dưới đất.
Bà ấy giãy giụa, giãy giụa vô tận.
Cuối cùng bà lão từ từ ngẩng đầu, máu đỏ tươi chảy ra từ hốc mắt lõm sâu, chảy trên khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Nàng ở trên núi bị chấp niệm của Chu Thương Sơn và sự oán hận của bà lão đã chết này đánh thức.
Vốn nghĩ phải thắp hương đi tìm đường, bây giờ lại trùng hợp, nàng đã gặp được người có quan hệ huyết thống với bà lão kia ở đây.
Tôn Oánh bị đôi mắt không chút tình cảm kia nhìn đến mức toàn thân sợ hãi, đành cười lịch sự với cô.
Vân Miểu lấy lại tinh thần, cảnh trước mắt biến mất.
Nàng gật đầu với bà Chu, đi theo Chu Nguyên vào phòng.
Nhưng nàng không ngờ mình gật đầu như thế lại khiến sắc mặt bà Chu trở nên tái nhợt.
Hay lắm! Chu Thương Sơn, cả đời này ông lạnh lùng vô tình đối với tôi cũng thôi đi, gần đất xa trời rồi còn khiến tôi trở thành trò cười lớn nhất.
Thậm chí con cháu của người phụ nữ mà ông ngày đêm nhớ mong cũng dám thương hại tôi.
Nhục nhã vô cùng!
Trong phòng khách nhất thời im phăng phắc, không ai dám nói chuyện.
Họ đều biết bà nội tàn nhẫn, thật sự tàn nhẫn!
...
Sau khi Chu Nguyên rời khỏi phòng, Chu Liêm thay chỗ, nắm chặt tay bố mình.
Ông ta vừa nắm tay, nước mắt tức giận bất bình lại rơi xuống.
Trong ấn tượng của ông ta, bố luôn cao cao tại thượng, từ trên cao nhìn xuống, luôn dùng bờ vai rộng lớn ấy gánh vác lên tất cả khổ cực thế gian.
Ông ấy là mạnh thường quân được mọi người ca tụng, mọi người kính trọng, là ông chủ Chu một tay sáng lập đế chế thương nghiệp nhà họ Chu.
Ông ấy luôn đứng trên đỉnh cao, cho dù là lúc biết số phận, cũng vẫn thản nhiên.
Nhưng sao ông ấy lại không trút được hơi thở cuối cùng?
Vì một người của mấy chục năm trước, gắng gượng chịu đựng đau đớn, gầy yếu chỉ còn da bọc xương.
Chu Liêm nói chuyện với bố mình: "Vừa rồi anh cả đi ra ngoài, đi rất gấp, chắc người bố muốn gặp đã tới."
"Bố, tuy bố không thương chúng con... à, bố không thương chúng con nhất định là bởi vì người kia, bố nhớ thương bà ấy cả đời, cho nên không thương mẹ, không thương chúng con.”
"Con thật sự hận bố, nhưng cũng không nỡ để bố chết không nhắm mắt. Bố nói xem, có phải con rất hèn hạ hay không?"
Ông t vừa dứt lời, cửa phòng mở ra, con cháu nhà họ Chu cùng nhau nhìn sang.
Căn phòng hơi tối, trước tiên họ thấy một góc áo choàng phủ xuống, là cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Trong khoảnh khắc, căn phòng vô cùng yên tĩnh.
Cậu cả Chu gia phản ứng rất nhanh, tiến lên gật đầu với Vân Miểu, khách sáo nói:
"Làm phiền cô đi một chuyến, nếu như ông nội có thể buông bỏ chấp niệm, ra đi thanh thản, nhà họ Chu chúng tôi nhất định có hậu tạ."
Vân Miểu: "Tránh ra."
Đời này cậu cả Chu gia còn chưa từng bị đối đãi bất lịch sự như vậy, hưng anh ấy biết điều, nhường đường.
Ánh mắt Vân Miểu rơi vào ông lão gầy gò nhỏ bé chỉ còn da bọc xương, hốc mắt trũng sâu trên giường.
Nếu như không phải ngực phập phồng yếu ớt, thoạt nhìn ông ấy giống như thi thể đã chết nhiều ngày.
Vân Miểu tiến lên, chóp mũi không ngửi thấy bất kỳ mùi lạ nào.
Nàng rất hài lòng, con cháu của Đậu Nha thật hiếu thảo.
Như cảm nhận được điều gì, thân thể già yếu rã rời của Chu Thương Sơn run rẩy, hơi thở ấy gấp gáp hơn một chút, sắc mặt tím tái.
Chu Liêm vội vàng la lên: "Gọi bác sĩ mau!"
Vân Miểu nói: "Không cần."
Cậu hai nhà họ Chu đang định ấn chuông thì bị giữ lại.
"Em hai, ấn đi!" Chu Liêm nhíu mày.
Vân Miểu: "Ta nói không cần!"
Chu Liêm nổi giận đùng đùng nhìn cậu hai nhà Chu.
Cậu hai Chu vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, khóc không ra nước mắt.
Không phải ông ta không muốn ấn, mà ông ta không cử động được!
"Cô có biết ông ấy hiện tại rất..." Chu Liêm có chút tức giận.
Vân Miểu không chút khách khí: "Muốn cho ông ấy dễ chịu một chút thì im hết đi!"
Lần đầu tiên Chu Liêm gặp được người ngoài dám ra lệnh cho mình, nhìn về phía anh cả.
Chu Nguyên cũng rất lo lắng, sợ bố khó chịu, nhưng nghĩ đến hơi thở cuối cùng của bố, ông ta chỉ đành cố gắng nhịn xuống.
Chu Liêm đi tới, tức giận không thôi: "Cô này, sao lại bất lịch sự như vậy!"
"Cô ấy cứ thế đấy." Chu Nguyên vẫn khá bình tĩnh.