Chương 3: Hồ ly
Cô Vân này nói chuyện cũng khó hiểu quá.
Sắc mặt Chu Nguyên và quản gia Chu đều khó coi như nhau.
Nhìn Vân Miểu cầm dù muốn rời đi, quản gia Chu thấp giọng nói: "Người mà ông cụ thương nhớ, chắc cũng lớn tuổi giống như ông ấy, nhưng người sống thọ như vậy rất hiếm thấy, nói không chừng cô gái này là con cháu của người ông ấy thương nhớ thì sao?"
Chu Nguyên nghe xong, mới phát hiện mình không hiểu gì hết.
Dù là thật hay giả, gặp một lần mới biết được.
Ông ta vội vàng đuổi theo, xin lỗi: "Thực xin lỗi, cô Vân, vừa rồi tôi lo lắng quá, mời cô cùng đi gặp bố tôi."
Vân Miểu xoay cán dù, thu dù, hai tay chắp lại, vẫn không nói gì, khuôn mặt lạnh lùng.
Chu Nguyên cũng không ngờ cô gái trẻ tuổi này lại cao ngạo thế.
Đời này ông ta chưa từng ăn nói khép nép như vậy.
Vì bố, ông ta hít sâu một hơi, đang định nói chuyện thì Vân Miểu đột nhiên xoay người, nói: "Thôi, dù sao cũng từng đi theo ta, coi như được chết yên lành."
Cái gì?
Chu Nguyên cảm thấy nàng nói chuyện quá kỳ quái.
...
Vừa rồi Chu Nguyên ra ngoài, bầu không khí trong phòng khách bớt áp lực hơn.
Các cô gái trẻ tụ lại một chỗ, nhỏ giọng trò chuyện với nhau, đơn giản là đều đang tò mò chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ chốc lát sau, nghe được tiếng bước chân, họ không khỏi đầu ra nhìn.
Thấy Chu Nguyên lên lầu, mọi người có chút dè dặt.
"Cô Vân, mời."
Chu Nguyên khách khí nói.
Mọi người nhìn qua, cả phòng khách kinh diễm.
Người được Chu Nguyên khách khí mời lên tầng là một cô gái trẻ tuổi, mặc sườn xám, dáng người vô cùng đẹp, đi đường tựa như tiên nữ giáng trần. Cổ thon dài trắng nõn đeo vòng cổ trân châu, trên tai cũng đeo trân châu, dường như viên ngọc trai kia cũng không trắng bằng nàng. Dung mạo của nàng cực kỳ kinh diễm, vừa kiều diễm vừa xinh đẹp.
Ân Hồng khẽ “a” một tiếng, có chút hả hê.
"Chị cả, đây chẳng lẽ là con cháu của người trong lòng bố sao? Con cháu đã đẹp thế này, khó trách bố nhớ mãi không quên hơn bảy mươi năm!"
Tôn Oánh lắc đầu với bà ta, vội vàng nhìn bà lão trên ghế sô pha.
Bà Chu không biết đã mở mắt ra từ lúc nào, một đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị bắn ra đủ loại tia nhìn sắc lạnh, Tôn Oánh nhìn thấy mà cả người sợ hãi.
Bà Chu nhìn cô gái như tiên nữ hạ phàm kia không chớp mắt, dùng gậy gõ xuống mặt đất: "Đứng lại."
Chu Nguyên vừa nhìn thấy bà Chu, lập tức cảm thấy đầu to như đầu trâu.
Ông ta luôn luôn làm việc chu toàn, lần này lại quên chào bà Chu vào trong phòng trước.
Bà Chu cười khẩy, âm lãnh vô cùng: "Không giới thiệu một chút sao, thằng cả?"
Chu Nguyên kiên trì: "Mẹ, đây là cô Vân."
Bà Chu nhẹ nhàng mở miệng, như thể không thở được.
Sau một lúc lâu, bà ta mới cười: "A, thì ra là họ Vân."
"Thật là một họ tốt!"
Không giống bà, ngay cả một cái họ cũng không có!
Vân Miểu liếc nhìn bà Chu.
Nàng có chút hứng thú với vợ của Đậu Nha, nhưng không ngờ còn trẻ như vậy.
Cũng không phải trẻ tuổi, chỉ là Đậu Nha hiện giờ đã chín mươi hai tuổi, vợ ông ấy nhìn qua chỉ mới bảy mươi tuổi.
Chu Nguyên đi qua, nhỏ giọng nói: "Mẹ, hiện tại mọi chuyện đều phải lấy đại cục làm trọng, bố vẫn luôn giữ hơi thở cuối cùng, chịu đau đớn tra tấn, chúng con làm con ngày đêm lo lắng."
Từ cổ họng bà Chu phát ra tiếng cười lạnh: "Ông ta đau đớn hay không thì liên quan gì đến tôi!"
Chu Nguyên gần như là cầu xin: "Coi như là vì bọn con được không, mẹ? Con biết trong lòng mẹ rất uất ức, nhưng con cũng không thể nhìn bố chết không nhắm mắt!"
Bà Chu cười lạnh: "Lần này ông ta nhắm mắt được rồi à?"
Chu Nguyên: "Chưa biết, cứ thử xem sao."
Bà Chu dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vân Miểu, đôi mắt đục ngầu: "Là hồ ly tinh, khó trách chết rồi còn nhớ thương! Ha! Đi vào đi! Đi sớm để ông ta chết sớm!"