Đại Lão Tu Tiên Ta Đây Mạnh Thế Đấy Thì Sao?

Chương 2: Kẻ ngu xuẩn

Trước Sau

break

Chương 2: Kẻ ngu xuẩn
Bố ông ta đã nghẹn hơi thở cuối cùng ba tháng, bị ốm đau tra tấn gần như không ra hình người.
Thuở nhỏ, ông ta lấy bố làm kiêu ngạo, đi theo sau lưng ông ấy, sùng bái ông ấy, kính nể ông ấy.
Phải thấy ông ấy sắp chết còn chịu sự dằn vặt này, ông ta chỉ hận không thể chết thay bố mình.
Xưa nay ông ta không tin thần phật, vậy mà vẫn đến nhà họ Tôn mời đại sư tới, để đại sư hỏi người cha đã hôn mê bất tỉnh của mìnhrốt cuộc có điều gì chưa buông bỏ được.
Đại sư hỏi xong, chỉ nói ông cụ đang đợi một người!
Đợi ai?
Ba tháng này, ông ta tập hợp tất cả người nhà họ Chu lại nhưng không được.
Ông ta lại tìm tất cả những người có quan hệ với bố, bạn tốt, kẻ thù, từng người một.
Vẫn không được!
Chu Nguyên quỳ gối trước mặt ông cụ đêm này qua đêm khác, cầu xin ông ấy tỉnh lại nói ra tung tích người ta.
Cuối cùng vẫn không có kết quả.
Chu Nguyên vội hỏi: "Khách ở đâu?"
Quản gia Chu: "Ở phòng khách."
Chu Nguyên sải bước ra khỏi phòng, vội vã đi qua phòng khách đi xuống tầng.
Đám người nhà họ Chu vốn đang lo lắng, thấy vậy thì nhìn nhau.
Kiếp nạn của ông cụ nhà mình sắp tới, sao Chu Nguyên còn rời khỏi phòng?
Chuyện gì có thể khiến Chu Nguyên nỡ rời khỏi ông cụ?
Chẳng lẽ đã tìm được người khiến ông cụ chết không nhắm mắt rồi sao?!
"Chị dâu cả, chị đoán xem ai có thể làm cho ông cụ nhớ mãi không quên thế?"
Ân Hồng, vợ Chu Liêm, dùng khuỷu tay đụng vào chị dâu cả Tôn Oánh.
Tôn Oánh thản nhiên cụp mắt, làm như không nghe thấy giọng điệu châm chọc của bà ta: "Chuyện của bố, chúng ta không được bàn tán."
Ân Hồng: "Thời gian này còn ít chuyện bàn tán sao?" Nói xong, bà ta cười quái dị: "Nghe nói bà cụ Tôn nhà chị trước khi chết cũng không cam lòng, tìm đại sư đến làm phép mới yên tâm ra đi, cũng không biết trong lòng bà ấy có chuyện gì day dứt không."
"Em dâu." Tôn Oánh lạnh mặt, giọng điệu vẫn ôn hòa: "Bây giờ cô còn có tâm trạng nói những lời này sao?"
Ân Hồng nói: "Bố đã chín mươi hai tuổi, cho dù qua đời cũng là hỉ tang, tôi thấy thảnh thơi lắm, chẳng qua thấy vị kia không thảnh thơi nên mới nhiều lời thôi."
Tôn Oánh quay đầu, nhìn về phía bà cụ tóc bạc ngồi ở vị trí cao nhất.
Mẹ chồng của bà ta.
Bà ta bây giờ hơn bảy mươi tuổi, sống an nhàn sung sướng mấy chục năm, lẽ ra phải trông trẻ hơn một chút, nhưng tóc đã trắng xóa, nếp nhăn lan tràn, ngồi bất động như chuông ở đó, không chút gợn sóng, tử khí nặng nề.
Không nhìn kỹ, thấy bà ta nhắm mắt lại còn có chút từ ái.
Nhưng ai cũng biết, một khi bà ta mở mắt, bên trong ánh mắt lạnh lùng, sắc bén, như lưỡi đao treo trên đầu.
Bà ta sắc sảo cả đời, kiêu ngạo cả đời.
Không ngờ bố chồng sắp qua đời lại có người tâm tâm niệm niệm trong lòng.
Tất cả mọi người đều đoán trong lòng bố chồng có người, nhưng không ai dám nói, sợ bà cụ làm khó dễ.
Nhưng sự việc đến nước này, nếu không phải là người bố chồng nhung nhớ đến, còn có thể là ai nữa?
Nhưng Tôn Oánh lại không cho rằng đã tìm được người đó.
Bố đã cao tuổi, chín mươi hai tuổi, người sống thọ như vậy không thường thấy.
  ...
Chu Nguyên quanh năm tập thể dục, vóc dáng cao ráo, đi lại nhanh nhẹn, rất nhanh đã đến phòng khách.
Hai phút ngắn ngủi này, Chu Nguyên suy nghĩ rất nhiều: người kia là nam hay nữ, chắc tóc đã bạc trắng, nghèo khổ hay giàu sang, địa vị cao quý?
Nhưng ông ta không thể ngờ đó lại là một cô gái trẻ tuổi.
Niềm vui sướng của ông ta chợt lạnh xuống, trên mặt cũng mang theo thất vọng.
Quản gia Chu: "Thưa cô, cậu chủ nhà tôi tới rồi."
Vân Miểu dựa vào sô pha, chiếc sườn xám tôn lên vóc dáng thanh mảnh, mang vẻ lười biếng.
Nghe vậy, nàng ngước mắt lên.
Chu Nguyên đối diện với ánh mắt của Vân Miểu, sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh.
Rõ ràng là một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, nhưng đôi mắt lại không hề có cảm xúc, lạnh như băng.
Đời này ông ta gặp qua đủ loại người, nhưng vẻ ngoài mâu thuẫn này khiến ông ta có chút sợ hãi.
Một lát sau, Chu Nguyên lấy lại bình tĩnh: "Tôi là chủ nhà họ Chu, xin hỏi cô là?"
"Vân Miểu."
Chu Nguyên: "Hôm nay cô Vân đến đây có việc gì?"
Chu Nguyên vừa dứt lời, ông ta và quản gia Chu đều nghe được một tiếng cười rất khẽ, rất lạnh.
Vân Miểu không chút khách sáo: "Ta tưởng quản gia đã nói hết cho ngươi rồi."
Chu Nguyên: "Đúng là đã nói."
Vân Miểu: "Vậy ngươi còn thời gian nói vòng vo với ta, xem ra ngươi cũng không quan tâm đến Chu Thương Sơn cho lắm."
Những ngày này Chu Nguyên vốn đã sốt ruột, đè nén lửa giận, vừa nghe lời này trán đã giật giật: "Câm miệng! Cô còn trẻ mà dám gọi thẳng tên tục của bố tôi!"
Dù sao cũng là người nhà họ Chu, tức giận lên vô cùng đáng sợ.
Không ngờ Vân Miểu căn bản không sợ, nhìn thẳng Chu Nguyên bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Người sắp chết, hơi thở cuối cùng như vạn mũi kim đâm vào tim, chậm một giây, ông ấy sẽ bị tra tấn thêm một giây!"
Chu Nguyên cảm thấy ngực đau nhói, che mặt: "Tôi biết, cô Vân, không phải tôi không tin tưởng cô. Nhà tôi đã mời đại sư, đại sư nói người bố tôi muốn gặp là người sống trước khi hòa bình, cô còn trẻ vậy..."
Vân Miểu đã hết kiên nhẫn!
Nàng cầm ô giấy dầu đi ra ngoài.
Quản gia Chu vội hỏi: "Cô Vân, cô muốn đi đâu?"
Vân Miểu: "Ta không giao thiệp với kẻ ngu dốt."
"Chu Thương Sơn sinh ra một kẻ ngu ngốc, cũng là nghiệp chướng của ông ấy, để cho ông ấy tiếp tục chịu đựng đau đớn đi!"
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc