Đại Lão Tu Tiên Ta Đây Mạnh Thế Đấy Thì Sao?

Chương 1: Người quen cũ

Trước Sau

break

Chương 1: Người quen cũ
Trước nhà cũ nhà họ Chu, một cô gái cầm một cây dù giấy gõ cửa.
Rất nhanh, một người đàn ông trung niên vừa lúng túng vừa lo lắng mở cửa: "Hôm nay trong nhà có việc, không tiếp khách."
"Ta đến gặp Chu Thương Sơn."
Giọng cô gái lạnh lẽo, giữa mùa Hè mà như băng giá.
Quản gia Chu kinh ngạc trong chớp mắt, vô cùng khó chịu: Với thân phận của Chu Thương Sơn hiện giờ, ai dám gọi thẳng tên ông ấy?
Huống chi còn bất kính như thế!
Ông ấy đưa mắt nhìn qua, sững sờ.
Cô gái trước mặt đứng dưới cây dù giấy dầu, mặc sườn xám ôm sát người, thướt tha, khí chất như tiên nữ giáng trần, mờ ảo lạnh lùng.
Ông ấy ở nhà họ Chu đã từng gặp rất nhiều quan chức quyền quý, nhưng chưa bao giờ thấy người nào có khí chất như vậy.
Nhìn lâu hơn một chút, trong xương cốt đều cảm thấy lạnh lẽo.
"Xin hỏi cô là?" Quản gia Chu đổi giọng điệu.
Cô gái vẫn lạnh lùng: "Người quen cũ của Chu Thương Sơn."
Quản gia Chu: "..."
Ông cụ nhà tôi đã chín mươi hai tuổi rồi, cô và ông ấy lại là người quen cũ á?
Nếu là trước đây, ông ấy vào bẩm báo một tiếng cũng không sao, nhưng hôm nay...
Ông cụ nằm liệt giường mấy ngày nay, thấy rõ cái chết đang đến gần, chắc cũng chỉ còn nay mai thôi.
Con cháu nhà họ Chu đều đã trở về, đóng cửa không tiếp khách, chỉ để chăm sóc ông cụ, không cho bất cứ ai quấy rầy.
Nhưng cô gái này rõ ràng không phải người bình thường, nếu không báo...
Trong khi quản gia Chu đang suy nghĩ miên man, cô gái khẽ nói:
"Không gặp được ta, Chu Thương Sơn sẽ không đi được đâu."
"Muốn ông ấy ra đi thanh thản, tránh ra cho ta."
Quản gia Chu đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt còn mang theo vẻ không thể tin tưởng rõ rệt.
Làm sao cô ấy biết?!
Tình trạng của ông cụ rất nguy kịch, ông ấy đã bệnh nặng nằm liệt giường nhiều tháng.
Bác sĩ đã sớm kết luận ông ấy sống không quá ba ngày, nhưng ông ấy lại gắng gượng chống đỡ ba tháng.
Con cháu nhà họ Chu đều là người hiếu thảo, thấy ông cụ chịu đựng được cũng vui mừng khôn xiết.
Nhưng ông cụ không ăn không uống, mỗi ngày đều truyền dịch dinh dưỡng, đều vô ích.
Người gầy trơ xương, mỗi ngày đều là đau đớn dày vò.
Hiện tại ông ấy chỉ còn thoi thóp, nhưng hơi thở cuối cùng ấy, ông cụ đã giữ ba tháng, vẫn chưa thở ra.
Lần này Quản gia Chu hoàn toàn không dám chậm trễ nữa.
Nhưng ông ấy cũng không dám tùy tiện, cân nhắc kỹ lưỡng, mời nàng vào phòng khách.
"Cô chờ một lát, tôi đi bẩm báo với cậu chủ."
Cô gái thu lại ô giấy dầu, lộ ra một khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa xinh đẹp.
Nàng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Quản gia Chu vội vàng rời đi.
Vân Miểu ngẩng đầu, ngoài cửa sổ phòng khách có một gốc cây bạch quả rất lớn.
Màu xanh và vàng xen kẽ, ánh nắng và bóng lá lốm đốm rơi vào giữa lông mày của nàng nhưng vẫn không thể xóa đi vẻ lạnh lùng trong đó.
Đậu Nha, ngươi nên đi rồi.
  ...
Quản gia Chu bước nhanh đến tầng hai, trong phòng khách rộng lớn sang trọng là bầu không khí u buồn, mười mấy người đang đứng đó, cả nam lẫn nữ.
Đây đều là con cháu nhà họ Chu.
Thỉnh thoảng còn có thể nghe được vài tiếng khóc.
Quản gia Chu đi qua phòng khách, cẩn thận mở cửa phòng Chu Thương Sơn đang nằm.
Bên trong có hai người đàn ông hơn năm mươi tuổi, là con trai của ông cụ.
Còn có bốn người cháu trai.
Họ đều đang trông coi ông cụ.
Quản gia Chu hơi gấp gáp.
Cậu cả Chu Nguyên là người đầu tiên nhìn thấy ông ấy, thì thầm một câu với bố mình rồi chậm rãi buông tay bố ra, đứng dậy đi về phía ông ấy.
"Chuyện gì vậy?" Nguyên Gia oai phong một cõi trên thương trường, giọng nói khàn khàn, ánh mắt cũng đỏ lên.
Quản gia Chu thấp giọng nói: "Vừa rồi có một vị khách đến."
Chu Nguyên nhíu mày: "Không phải đã nói rồi sao, hôm nay nhà họ Chu không tiếp khách."
Quản gia Chu: "Tôi không dám quên lời dặn của cậu, chỉ là vị khách kia nói..."
Chu Nguyên nghiêm mặt nhìn sang.
Quản gia Chu nói tiếp: "Cô ấy nói cô ấy là người quen cũ của ông cụ."
"Còn nói ông cụ không gặp cô ấy, sẽ không xả được hơi thở cuối cùng."
Chu Nguyên giật mình, lảo đảo như muốn ngã.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc