Người đàn ông nhìn theo bóng lưng cô rời đi, ánh mắt ông ta khó hiểu nhìn chiếc túi gấm nhỏ trong tay.
Cái này là cái gì, còn phải đeo bên người, lại còn không được mở ra?
Đang định mở ra xem thử, trước mắt lại hiện lên đôi mắt trong veo của Lục Miểu.
Ông ta cười lắc đầu.
Tuy không biết cô nhóc này có ý gì, cũng không biết bên trong túi gấm có gì, nhưng tiềm thức mách bảo ông ta cô nhóc không có ý xấu.
Sau đó cẩn thận bỏ chiếc túi gấm nhỏ vào túi áo bên trong.
Rời khỏi công trường, Lục Miểu cầm giấy báo nhập học đến phòng đào tạo nhận đồng phục và tài liệu học tập, rồi đi thẳng đến lớp 1 khối 12.
Hôm nay là ngày khai giảng, học sinh lớp 11 và 12 đều bận rộn đón tân sinh, buổi sáng không có tiết.
Vừa bước đến cửa lớp, một bóng đen vèo một cái, vừa vặn lướt ngang qua cô.
Nhìn thấy sắp sửa trúng cô, nữ sinh phía trước thất thanh hét lên: “Ối.”
Lục Miểu khẽ nhướng mí mắt, liếc nhìn, bình tĩnh tiếp tục bước tới.
Một tay cầm đồng phục và tài liệu, tay còn lại giơ lên, hai ngón tay chính xác kẹp lấy cuốn sách ném về phía cô.
Ánh mắt cô thờ ơ liếc nhìn người ném sách, hai ngón tay hơi dùng sức, trực tiếp ném cuốn sách trở lại.
"Bộp."
Cuốn sách không lệch một ly, chính xác rơi xuống bàn trước mặt người kia.
Mọi người trong lớp không khỏi ngây người.
Thẩm Mộc Hàn ngồi ở góc hàng ghế áp chót trong lớp, đối diện với cửa lớp.
Lớp học của trường Trấn Hải vốn đã rộng, khoảng cách này ít nhất là mười lăm mét.
Khoảng cách này nếu là họ, đừng nói là bắt chính xác rồi dễ dàng ném trả lại, ngược lại chưa kịp làm gì đã bị sách đập thẳng vào mặt, máu me be bét.
Điểm quan trọng là, cô gái nhỏ này trông gầy gò xinh xắn, cổ tay nhỏ đến mức như thể chỉ cần bóp nhẹ là gãy.
Cô làm thế nào để kiểm soát sức mạnh một cách chính xác như vậy?
Hơn nữa, vừa nãy không nhìn lầm thì cô chỉ dùng hai ngón tay.
Lục Miểu như không có chuyện gì xảy ra đi đến chỗ ngồi trống cuối dãy trong lớp, tùy tiện nhét đồ vào ngăn bàn, kéo ghế ngồi xuống.
Thẩm Mộc Hàn phản ứng lại ngay lập tức, hét lớn một tiếng: "Đỉnh!"
Vươn tay xông thẳng về phía Lục Miểu.
Tay còn chưa chạm vào người Lục Miểu, cả người đã "bộp" một tiếng, bị quật ngã xuống đất.
Mà Lục Miểu vẫn ngồi đó, tư thế không hề đổi.
Những người khác trong lớp càng thêm kinh ngạc, mắt chữ O mồm chữ A, á khẩu không nói được lời nào.
Tô Mạt - lớp trưởng ngồi ở một bên, vội vàng khép miệng hình chữ O lại, nhanh chóng chạy đến chắn trước mặt Lục Miểu.
"Thẩm Mộc Hàn, không được bắt nạt bạn mới. Mọi người đều thấy, lần này rõ ràng là cậu ra tay trước, bạn mới chỉ là bị động phòng vệ."
Thẩm Mộc Hàn tặng cô ấy cái liếc mắt, ôm mông nhăn nhó bò dậy từ dưới đất.
Nuốt xuống câu "đệt, ngầu quá" định nói ra, lấy điện thoại ra, mở một phần mềm video nào đó.
Hai mắt sáng rực nhìn Lục Miểu: "Lão đại, cô là nữ anh hùng thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ trong video là cô đúng không?"
Lục Miểu nheo mắt nhìn vào điện thoại của cậu ấy.
Chỉ thấy chuyện cô giúp người bắt trộm sáng hôm đó, không biết từ khi nào đã bị người ta quay lại đăng lên phần mạng.
Sau vài ngày lan truyền, lượt thích đã lên đến hàng chục triệu, bình luận cũng đã mấy triệu.
Tô Mạt và những bạn học khác trong lớp vừa nghe, cũng lập tức ồ ạt vây lại.
Tranh nhau nhìn vào màn hình điện thoại trong tay cậu ấy.
Một đám người nhìn người trong màn hình, rồi lại nhìn Lục Miểu, nhìn đi nhìn lại mấy lần.
"Oa, thật nè!"
"Võ công này, ngầu quá!"
"Trời ạ, mình lại có thể học cùng lớp với nữ anh hùng!"
"Không được, ngầu quá, mình muốn bái cô ấy là sư phụ!"
…
Thẩm Mộc Hàn hận không thể bị ngã thành tám mảnh: "Cút cút cút, bái sư làm sao đến lượt các cậu."
Nhanh chóng gạt đám người trước mặt ra, sông đến trước mặt Lục Miểu.
Vô cùng trẻ trâu quỳ một chân xuống, kích động nói: "chị đại, cậu hay thu tôi làm học trò đi, từ nay về sau, tôi chính là học trò nhỏ trung thành nhất của cậu."
"Phụt, Thẩm Mộc Hàn, cậu đây là bái sư hay cầu hôn vậy?" Tô Mạt ở bên cạnh vô tình chế nhạo.
Mọi người xung quanh cũng cười ồ lên.
"Các cậu biết cái gì, có hiểu nghi thức không?
Đây là thể hiện sự tôn trọng và coi trọng của tôi đối với chị đại!"
Thẩm Mộc Hàn đưa tay sờ cằm, mặt dày nói: "Bất quá cầu hôn cũng không phải là không được, sư phụ, cậu có đồng ý làm bạn gái của tôi gả cho tôi không?"
"Thẩm Mộc Hàn, cậu có biết xấu hổ không?"
Mấy bạn học bên cạnh cười mắng xông lên: chị đại, cũng thu tôi làm học trò đi."
Đám con trai ở độ tuổi này đang là lúc sùng bái kẻ mạnh, Lục Miểu không chỉ có thân thủ tốt, người lại xinh đẹp, chàng trai nào mà không thích.
"Tôi, tôi, còn có tôi."
"Còn có tôi."
…