Sau khi ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, Lục Miểu xoay người, trực tiếp đi đến công trường xây dựng phía sau thư viện.
Cố Thời Nghiễn quả thật hành động rất nhanh, nhận được bản vẽ của cô chỉ mới mấy ngày, đài quan sát thiên văn đã bắt đầu thi công xây dựng.
Muốn quan sát thiên văn, đương nhiên cần một độ cao nhất định.
Nói là đài quan sát thiên văn, thực chất là một tòa nhà có cấu trúc đặc biệt.
Đỉnh trên cùng mới là nơi đặt đài quan sát thiên văn thực sự.
Cũng là nơi mà sau này cô cần dùng đến để phá trận.
Vì sự an toàn của học sinh, xung quanh công trường đã được rào lại.
Bên trong hàng rào, công nhân đang làm việc hăng say, ai cũng tập trung nên cũng không để ý có người lạ đi vào.
Lục Miểu thừa dịp không ai chú ý, chớp mắt đã tiến vào bên trong công trường.
Giữa lúc xoay chuyển cổ tay, mấy lá bùa vàng gấp thành hình tam giác xuất hiện trong lòng bàn tay cô, cô niệm chú.
Sau đó nhanh chóng đi một vòng quanh công trường, tránh né công nhân, lặng lẽ đặt những lá bùa trong tay vào mấy vị trí, bố trí trận pháp bên ngoài.
Khiến trận pháp dung hòa làm một với toàn bộ đài quan sát thiên văn.
"Cô là ai, ở đây làm gì vậy?"
Một người trông coi công trình từ phía xa bước nhanh đến, cảnh giác nhìn Lục Miểu hỏi.
Cấp trên dặn dò trăm ngàn lần, công trình này rất quan trọng, nhất định phải luôn theo dõi sát sao, tuyệt đối không được xảy ra sai sót gì.
Người không có phận sự tuyệt đối cấm vào.
Một khi phát hiện xung quanh có người khả nghi, phải lập tức báo cáo lên trên.
Xảy ra sai sót, trách nhiệm này ông ta không gánh nổi.
Lục Miểu quay người nhìn ông ta: "Xin lỗi, cháu là học sinh mới vừa nhập học, muốn đến thư viện mượn sách, không cẩn thận đi nhầm đường ạ."
Người đàn ông đánh giá cô từ trên xuống dưới, thấy cô còn đeo cặp sách, buộc tóc đuôi ngựa nhỏ đầy sức sống.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt nhìn ông ta ánh mắt trong veo đơn thuần.
Vừa nhìn là biết một học sinh ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Nghĩ đến con gái mình cũng bằng tuổi này, biểu cảm trên mặt ông ta lập tức dịu dàng xuống.
"Cháu là học sinh mới nhập học ngày đầu à, con gái chú lớn hơn cháu một tuổi, cũng học ở trường Trung học Trấn Hải."
Người đàn ông vui vẻ nói, trên mặt tràn đầy kiêu hãnh vì con gái mình ưu tú, đích thân dẫn cô ra khỏi công trường, giơ tay chỉ về con đường nhỏ bên trái, ôn hòa dặn dò.
"Từ đây đi qua, đi thẳng hai trăm mét, rẽ một cái là đến thư viện rồi. Đây là công trường xây dựng, rất nguy hiểm, sau này phải chú ý, đừng đi nhầm nữa nhé."
"Cháu biết rồi, cảm ơn chú ạ."
Lục Miểu gật đầu, nhìn ông ta từ trên xuống dưới, hơi nhíu mày lại, rồi giơ tay, một cái túi gấm nhỏ xuất hiện trong tay.
Cô đưa cho ông ta, dặn dò nói: "Cái này chú cầm lấy, đeo bên người, trong vòng một tuần không được mở ra."