Đại Lão Huyền Học Khuấy Đão Hào Môn

Chương 34: Thân thủ full ngầu

Trước Sau

break

Một đám nam sinh tranh nhau.

 

Lục Miểu cạn lời: "Không đồng ý, không nhận học trò."

 

Bọn họ hành nghề này nhạn học trò, là phải thắp hương cho tổ sư gia, cáo thiên hạ giới đại sư.

 

Bái sư là chuyện cả đời, không phải tùy tiện nói là được.

 

Thẩm Mộc Hàn chớp chớp mắt: "Vậy… làm kim chủ của tôi cũng được."

 

Khóe miệng Lục Miểu không khỏi giật giật: "Tôi mới 16, cảm ơn."

 

"Khụ khụ, chị đại, tôi có thể điều động 500 chiếc máy bay bất cứ lúc nào đưa cô đi du lịch thế giới, còn có du thuyền xe thể thao, ra khơi lặn biển tùy người chơi, tôi còn có thể rót trà bưng nước, truyền lời chạy việc vặt..."

 

Thẩm Mộc Hàn như trùm bán hàng đa cấp, ra sức chào hàng bản thân với Lục Miểu.

 

Nhà họ Thẩm mở công ty hàng không, lời của cậu ấy thật sự không hề khoa trương.

 

"Đệt, Thẩm Mộc Hàn cậu đây là gian lận, ai lại vừa lên đã tung vương bài như vậy."

 

"Cậu như vậy chúng tôi làm sao mà bái sư được?"

 

 

Một đám người đang náo nhiệt.

 

"Các em không lo học hành tử tế mà tụ tập ở phía sau làm gì?"

 

Một tiếng quát lớn từ ngoài cửa lớp truyền đến.

 

Mọi người không cần quay đầu lại cũng biết, người đến chính là giáo viên chủ nhiệm lớp 1, Lý Tứ Hải, biệt danh ni cô Diệt Tuyệt.

 

"Tô Mạt, em là lớp trưởng, không dẫn đầu học hành tử tế, giờ làm gì vậy?"

 

Tô Mạt lè lưỡi, nháy mắt với Lục Miểu, rồi vội vàng nháy mắt với các bạn học xung quanh.

 

Mọi người nhanh chóng xoay người trở về chỗ ngồi, cầm sách vở lên giả vờ đọc sách.

 

Thẩm Mộc Hàn thì nói với Lục Miểu: "chị đại, lát nữa tôi lại đến tìm cô nhé."

 

Nói xong, mới chậm rãi đứng dậy trở về chỗ ngồi của mình.

 

Đám người tản đi, Lý Tứ Hải nhìn thấy người ngồi đó là Lục Miểu, sắc mặt lập tức càng thêm khó coi.

 

Không khách khí quát mắng: "Có một số người, đừng tưởng là mình có chút tiền thối là có thể muốn làm gì thì làm ở trường. Bản thân không lo học hành, thành tích kém đến mức cặn bã thì thôi, còn muốn làm hư những người khác trong lớp. Thầy nói cho mà biết, mỗi học kỳ trường đều có kiểm tra đánh giá thành tích. Đến lúc đó thành tích không đạt, dù là ông trời đến, cũng phải cút khỏi trường cho tôi!"

 

Tuy rằng trên miệng không trực tiếp điểm tên, nhưng hai mắt lại nhìn thẳng vào Lục Miểu, sự chán ghét và khinh bỉ không hề che giấu.


 

Chính là trùng hợp là như vậy, Lý Tứ Hải này vừa hay chính là vị giáo viên trước đó đón tân sinh ở cổng trường, bị hiệu trưởng xử phạt.

 

Ông ta vốn đã ghi hận Lục Miểu vì chuyện ở cổng trường, chỉ là ngại hiệu trưởng và bà Cố nên không dám nói gì.

 

Bây giờ Lục Miểu rơi vào lớp ông ta, còn bị ông ta bắt được nhược điểm, ông ta đương nhiên sẽ không khách khí.

 

Thẩm Mộc Hàn ngả người ra sau bàn, chủ động đáp lời: "Thầy Lý, nhà em có tiền có thế đó cũng đâu phải là lỗi của em."

 

Tuy rằng cậu ấy không biết tình hình cụ thể của Lục Miểu, nhưng có người mắng sư phụ tương lai của cậu ấy, chuyện này không được cậu ấy sao nhịn được.

 

Muốn mắng sư phụ của cậu ấy thì phải bước qua xác cậu ấy trước đã.

 

Lý Tứ Hải tức đến mức suýt chút nữa thì trợn trắng mắt.

 

Trước Lục Miểu, người ông ta ghét nhất ở trường chính là Thẩm Mộc Hàn.

 

Tên nhóc này ỷ nhà có tiền có thế, cả ngày lên lớp ngủ, chơi game, trốn học đánh nhau, nhưng lại là một thiên tài thật sự, mỗi lần thi đều đứng top đầu.

 

Ông ta dù muốn đuổi cậu ấy ra khỏi trường cũng không có lý do.

 

Chỉ là, hiện tại so sánh ra, Thẩm Mộc Hàn ít nhất còn học giỏi, Lục Miểu thì thật sự cái gì cũng không phải.

 

Ông ta răng nghiến lợi: "Thẩm Mộc Hàn, tốt nhất là trò cầu nguyện tương lai trò luôn có thể thi được thành tích tốt, còn có các trò khác."

 

Nói rồi cầm sách giáo khoa lên đập mạnh hai cái xuống bục giảng, quét một vòng những học sinh trong lớp.

 

"Năm nay các em đã là học sinh lớp 12, chỉ còn hơn ba trăm ngày nữa là đến kỳ thi đại học. Tất cả tỉnh táo lại, tránh xa những tên học dốt chỉ có thể đi cửa sau vào trường. Tránh bị lay nhiễm ảnh hưởng thành tích học tập."

 

"Thầy Lý, cái này không cần thầy phải lo lắng. Dù cho có rãnh biển em cũng có thể lấp đầy, đâu thể gặp khó khăn là trốn tránh đi đường vòng đúng không thầy?"

 

Thẩm Mộc Hàn cười hì hì nói.

 

Lý Tứ Hải tức đến mức suýt chút nữa thì ngã ngửa ra sau.

 

Đây là đang châm chọc ông ta sao? Đúng không?

 

Nghiến răng nghiến lợi: "Không biết tốt xấu. Tô Mạt, lập tức đi theo tôi đến văn phòng lấy đề thi. Mỗi người hai mươi tờ, chiều nay trước khi tan học nộp lên, thiếu một tờ, ngày mai phạt đứng một tiết."

 

Nói xong, cảnh cáo trừng mắt nhìn Lục Miểu một cái, tức tối xoay người đi ra ngoài.

 

Đợi ông ta vừa đi, trong lớp lập tức kêu than.

 

"Mỗi người hai mươi tờ, đây là người có thể làm xong sao?"

 

"Chúng ta không phải là người, nhưng ông ta thật sự là chó..."

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc