Nghe cô nói xong, ba Lâm chỉ muốn tát cho cô một cái. Nếu không phải mẹ Lâm vẫn luôn giữ ông lại, có lẽ ông đã thật sự xông lên rồi.
Dù vậy, ông vẫn nhìn Lâm Nhan Tịch bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống: “Con ra tay hơi nặng, là đá gãy xương sườn của người ta luôn hả?”
“Là bọn họ tự chuốc lấy, con đây là phòng thủ chính đáng.” Lâm Nhan Tịch không hề sợ hãi, nói tiếp: “Con không tin nếu có người giở trò với con gái ba, ba lại đứng nhìn làm ngơ đấy?”
Cũng không thể trách ba Lâm không tin, vì bao năm nay ở trong thành phố này, thật sự chẳng có ai dám giở trò với bọn họ. Đừng nói là Lâm Nhan Tịch, ngay cả Lưu Ngữ An trông có vẻ dễ bắt nạt kia, đám côn đồ cũng phải đi đường vòng.
Vì vậy khi nghe cô nói thế, ba Lâm chỉ cho rằng cô đang cãi chày cãi cối khiến ông không thể nhịn được nữa. Ông hất tay mẹ Lâm đang giữ mình ra rồi lao tới: “Lâm Nhan Tịch, tao thấy mày đúng là càng ngày càng quá quắt rồi! Hôm nay không đánh chết mày, tao không phải là ba mày!”
Lâm Nhan Tịch cũng phản ứng cực nhanh, cô “vèo” một tiếng đã lủi ra sau lưng hai người Đại Phi.
Hai người họ dường như đã quen với cảnh này, vội vàng tiến lên can ngăn. Nhưng dù đông người hơn, họ cũng không phải là đối thủ của ba Lâm đã qua huấn luyện quanh năm, mấy lần ông suýt nữa đã đánh trúng Lâm Nhan Tịch.
Có điều, Lâm Nhan Tịch tuy đi chân trần nhưng lại cực kỳ linh hoạt, mấy lần đều né được.
“Lâm Vạn Niên, ông dừng tay lại cho tôi!” Lúc này, mẹ Lâm, người nãy giờ cố ngăn cản mà không được, đột nhiên nổi giận.
Ba Lâm khựng cả người lại, hít một hơi thật sâu rồi chỉ vào Lâm Nhan Tịch: “Bà có biết nó đã làm gì không? Dẫn theo đám nhãi ranh kia đi đánh nhau với người ta, còn đá gãy xương sườn người ta nữa, bây giờ cảnh sát tìm đến tận cửa rồi kìa!”
“Tiểu Tịch chẳng phải đã giải thích rồi sao, là bọn họ gây sự trước, chẳng lẽ ông muốn con bé chỉ biết đứng yên chịu đòn à?” Mẹ Lâm nói, rồi giọng điệu đột ngột thay đổi: “Huống hồ, chẳng phải những thứ này đều do ông dạy nó sao?”
“Tôi…” ba Lâm bị nói cho cứng họng: “Nhưng tôi dạy nó những thứ đó đâu phải để nó đi gây họa.”
“Thế để làm gì?” Mẹ Lâm một khi đã nói là không dừng lại được: “Tôi đặt cho nó cái tên này là để nó có thể dịu dàng một chút, có thể ra dáng con gái một chút.”
“Vậy mà ông thì hay rồi, một đứa con gái ngoan ngoãn không cho nó đi học piano, học múa, lại bắt nó đi học võ, học bắn súng. Kết quả bây giờ xảy ra chuyện, ông lại quay sang trách nó!”
Ba Lâm há miệng định phản bác, nhưng lại không thốt nên lời. Đúng là ông đã dạy cô đánh nhau, thậm chí còn gửi cô đi huấn luyện chuyên nghiệp. Hồi tiểu học, trung học, cô đã gom hết giải quán quân toàn quốc rồi.
Thành ra mấy năm nay, đứa nào dám trêu chọc cô đều bị đánh cho bầm dập. Trong khu tập thể quân đội, đám con trai trời không sợ đất không sợ, đứa nào đứa nấy cũng đều phải nể phục cô.
Bắn súng cũng là do ông dẫn đi học. Mới mấy tuổi đầu cô đã được sờ súng, mấy năm nay thì ra vào trường bắn như cơm bữa. Bây giờ chưa đầy 18 tuổi mà tài bắn súng đã ăn đứt cả lính bắn tỉa trong đội cảnh vệ.
Vốn dĩ, con của một quân nhân ưu tú như vậy, ông nên thấy vui mừng. Nhưng khi Lâm Nhan Tịch dần lớn lên, ông mới sực nhớ ra, mình sinh được một cô con gái, một cô con gái đáng lẽ phải mặc váy, ăn nói nhỏ nhẹ và mang dáng vẻ dịu dàng.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, đánh nhau gây họa đã là chuyện thường, lại còn kéo theo đám nhóc trời không sợ đất không sợ như Đại Phi, bày trò chơi đánh nhau rồi cờ bạc.
Tất cả những chuyện này thật sự khiến Lâm Vạn Niên không tài nào chấp nhận nổi. Trớ trêu thay, ông muốn mắng không được, muốn đánh cũng không xong, vì bên cạnh Lâm Nhan Tịch còn có một bà mẹ vừa bao che con mình vừa có tiếng nói nhất trong nhà!
Thấy ba Lâm cứng họng, Đại Phi và Lưu Ngữ An mới thở phào nhẹ nhõm. Cả hai biết trong tình huống này thì Lâm Nhan Tịch sẽ không bị ăn đòn nữa, còn chuyện bị phạt thì bản thân cô cũng chẳng thèm để tâm.
Huống hồ, đây là lúc Lâm Vạn Niên đang mất mặt. Tuy hai người họ được coi như con cháu trong nhà họ Lâm, nhưng nói cho cùng vẫn là người ngoài. Gặp tình huống thế này, tốt nhất là chuồn càng xa càng tốt.
Thế là cả hai lẳng lặng ra hiệu cho Lâm Nhan Tịch rồi chuồn thẳng ra ngoài mà không một lời từ biệt.
Hành động của họ lại như một lời nhắc nhở cho Lâm Nhan Tịch. Thấy ba mẹ vẫn còn đang tranh cãi, cô bèn lẳng lặng lùi từng bước về phía sau.
Chỉ tiếc là mấy hành động nhỏ nhặt của cô trong mắt người lính trinh sát già này lại quá rõ ràng.
“Đứng lại đó cho tao! Lại muốn chạy à?”
“Dạ không ạ!” Lâm Nhan Tịch lắc đầu nguầy nguậy, vừa nói vừa chỉ vào đôi chân trần của mình: “Ba ơi, đất lạnh lắm, đứng lâu không tốt cho sức khỏe đâu ạ. Con thấy hai người chắc cũng phải một lúc lâu nữa mới nói chuyện xong, nên con đi xỏ đôi giày rồi quay lại nghe ba dạy bảo sau nhé!”
Ba Lâm tức đến nghẹn họng, nhưng nhìn bộ dạng heo chết không sợ nước sôi của con gái, ông thật sự không biết phải làm sao.
Lúc này, ông thật không biết nên trách Lâm Nhan Tịch hay nên tự trách bản thân đã dạy dỗ con gái thành ra thế này.