Thật ra, chuyện đánh người, Lâm Nhan Tịch đã ít khi làm trong mấy năm nay, nhất là đánh người trọng thương đến mức này.
Tại cái tên Bách Tử Tường kia ăn nói khó nghe quá, nếu không đánh hắn thì Lâm Nhan Tịch nuốt không trôi cục tức này. Vì vậy, cho dù được làm lại một lần nữa, dù biết rõ đánh người sẽ gây ra chuyện lớn như vậy, cô vẫn sẽ ra tay.
Chẳng qua, Lâm Nhan Tịch cũng không ngờ chuyện này lại ầm ĩ đến thế.
Bách Tử Tường bị đánh thì chẳng là gì, nhưng ba mẹ hắn lại là nhà đầu tư vừa mới đến thành phố Thái Bắc, dự định đầu tư xây dựng một thành phố mới.
Tuy Đại Hán Quốc ngày nay đã qua cái thời chạy theo kinh tế, thậm chí còn vượt qua nhiều quốc gia khác để trở thành một trong những cường quốc trên thế giới.
Vì thế, thân phận của thương nhân hay nhà đầu tư không còn được coi trọng như ba, ban mươi năm trước, tiếng nói của họ cũng không còn nhiều trọng lượng.
Nhưng lần này lại khác, dù sao việc xây dựng một thành phố mới không phải là chuyện vài trăm nghìn hay vài triệu cho nên bất kể là quan chức hay doanh nhân địa phương đều rất xem trọng.
Thế nhưng không ai ngờ được, người ta vừa mới đến Thái Bắc thì đứa con trai cưng nhất đã bị đánh.
Ba của Bách Tử Tường lập tức nổi giận, không chỉ yêu cầu cảnh sát nghiêm trị hung thủ mà còn dọa sẽ rút vốn nếu vụ việc không được xử lý thỏa đáng.
Người bị hại không chịu bỏ qua, cảnh sát đương nhiên phải tìm ra hung thủ.
Mà thân phận của Lâm Nhan Tịch cũng khá đặc biệt, nên họ tìm đến Lâm Vạn Niên là điều dễ hiểu.
Lâm Nhan Tịch không biết Lâm Vạn Niên đã thương lượng với đối phương thế nào, tóm lại là không có ai đến tận nơi tìm cô gây sự.
Chẳng qua, kết quả cuối cùng lại chưa chắc là điều Lâm Nhan Tịch mong muốn.
“Cái gì?” Vừa bị phạt chạy 5 km, Lâm Nhan Tịch chẳng hề thở hổn hển chút nào, vừa bước vào nhà đã nghe ba nói mà thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.
“Ngồi xuống cho ba! Chuyện bé tí thế có gì mà phải làm ầm lên!” Lâm Vạn Niên không hề ngạc nhiên trước phản ứng của cô, nhưng vẫn lạnh mặt quát.
Lâm Nhan Tịch làm sao ngồi yên được, cô mặc kệ ông, vội nhìn sang mẹ Lâm bên cạnh: “Mẹ, mẹ cũng đồng ý để ba đưa con đi bộ đội sao?”
“Chẳng phải mẹ luôn muốn con làm bác sĩ giống mẹ sao? Con bây giờ đã lớp 12, sắp thi đại học rồi, con có thể thi vào trường y, con sẽ đi làm bác sĩ.”
“Hơn nữa con có thể bảo đảm, sau này sẽ không bao giờ gây chuyện, không bao giờ đánh người nữa.”
“Con bảo đảm? Một năm con bảo đảm mấy chục lần, có lần nào làm được không?” Ba Lâm nghe xong liền cắt ngang lời cô. Ông nói tiếp: “Còn trường y nữa chứ, con nói xem thành tích bây giờ của con thế nào, con thi đỗ nổi không?”
Ông thừa biết Lâm Nhan Tịch chỉ đang viện cớ để không phải đi bộ đội.
Trước đây không biết bao nhiêu lần ông bị cô lừa cho qua chuyện.
Nhưng lần này ông đã quyết tâm. Một mặt, Lâm Nhan Tịch đã đủ tuổi, lúc này đi bộ đội là thích hợp nhất, dù không làm quân nhân chuyên nghiệp thì có một trải nghiệm như vậy cũng là điều ông muốn dành cho cô.
Mặt khác là vì cô quá hay gây chuyện, nếu cứ tiếp tục thế này thì con bé sẽ thật sự hỏng mất, không bằng đưa vào quân đội rèn luyện một phen.
Ông nhìn cô rồi nói tiếp: “Con cũng đừng tìm cớ nữa. Lần này con đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi! Dù có phải trói lại, ba cũng sẽ trói con đi!”
Lâm Nhan Tịch, người vừa rồi còn ôm chút may mắn, lập tức sững sờ.
Đấu trí đấu dũng với ông bao nhiêu năm nay, Lâm Nhan Tịch quá hiểu ba mình, cô có thể nhìn ra lần này ông thực sự đã quyết tâm.
Trong lòng cô dâng lên từng đợt chán nản.
Nhìn bộ dạng đáng thương của Lâm Nhan Tịch, mẹ Lâm có chút không đành lòng.
Bà đau lòng thở dài: “Ai, Tiểu Tịch à, mẹ biết con, dù là đi bộ đội hay làm bác sĩ đều không phải điều con muốn.”
“Nhưng bây giờ con… thật sự không thích hợp ở nhà nữa, nghe lời ba con, đi bộ đội đi!”
Nói đến đây, bà dừng lại, như nghĩ ra điều gì, vội nói tiếp: “ba con đã hứa với mẹ rồi, chỉ cần hai năm thôi, sẽ không ép con ở lại quân đội mãi đâu.”
“Đợi sau khi xuất ngũ, con muốn làm nghề gì cũng được, tự con lựa chọn, ba mẹ tuyệt đối sẽ không phản đối nữa.”