Trong phòng, tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng.
Nhưng người trên giường chẳng có phản ứng gì, chỉ kéo chăn trùm kín đầu rồi ngủ tiếp.
Thế nhưng người gọi điện lại rất kiên trì, tiếng chuông dường như không có ý định dừng lại.
Ngay sau đó lại có tiếng đập cửa vang lên dồn dập. Lâm Nhan Tịch cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Cô bật dậy, lao ra mở cửa một cách mất kiên nhẫn: “Gõ cái gì mà gõ?”
Đại Phi đứng ngoài cửa vẫn còn giữ nguyên tư thế gõ cửa, cậu ta bị cô dọa cho giật nảy mình.
Mãi đến khi cô gái phía sau đẩy một cái, cậu ta mới hoàn hồn, vẻ mặt hoảng hốt kêu lên: “Cậu cũng gan thật đấy, thế mà vẫn còn ngủ được, tôi vừa thấy ba cậu mặt đằng đằng sát khí đi ra ngoài.”
Nghe vậy, Lâm Nhan Tịch vừa ngáp vừa thản nhiên quay vào trong: “Ông ấy giận thì cứ để ông ấy giận, cậu xem có ngày nào mà ông ấy không giận đâu?”
Hai người kia cũng không khách sáo, đi theo cô vào phòng. Đại Phi cầm lấy ly nước trên bàn uống một hơi.
Lâm Nhan Tịch chẳng thèm liếc nhìn cậu ta, quay sang cô gái nói: “Lưu Ngữ An, sáng sớm tinh mơ cậu cũng hùa theo cậu ta làm loạn à.”
Cô gái tên Lưu Ngữ An trông có vẻ yếu đuối, không biết đã có bao nhiêu người bị vẻ ngoài của cô lừa. Vẻ yếu đuối đó cũng chỉ là bề ngoài mà thôi chứ khi thật sự động tay động chân thì đàn ông bình thường cũng chưa chắc đã là đối thủ của cô.
Nghe Lâm Nhan Tịch nói, Lưu Ngữ An cũng sốt ruột lên: “Tiểu Tịch, Đại Phi nói thật đấy, nghe nói người tên Bách Tử Tường hôm qua bị cậu đánh gãy một cái xương sườn đã phải phẫu thuật mới nối lại được.”
“Người nhà anh ta tức quá nên báo cảnh sát rồi, cảnh sát không dám vào khu tập thể bắt người cho nên đã liên hệ với người trong quân đội rồi!”
“Bác Lâm giận như vậy chắc chắn là đã biết chuyện này, cậu còn không mau trốn đi, còn ở đây chờ ăn đòn à?”
Nghe Lưu Ngữ An nói xong, Lâm Nhan Tịch lập tức tỉnh ngủ. Cô đột ngột đứng dậy, cũng chẳng để ý Đại Phi còn trong phòng mà bắt đầu lục tìm quần áo.
Vừa tìm cô vừa càu nhàu: “Thằng ranh con này, rõ ràng là anh ta kiếm chuyện trước, bây giờ bị đánh lại đi mách ba mẹ, anh ta học mẫu giáo nào thế không biết?”
Đúng lúc này, tiếng mở cửa vang lên, Lâm Nhan Tịch giật mình kinh hãi: “Toang rồi, không kịp nữa.”
Lời cô vừa dứt, một tiếng quát giận dữ đã truyền đến: “Lâm Nhan Tịch, mày ra đây cho tao!”
“Vẫn quy tắc cũ, tôi chuồn trước đây.” Lâm Nhan Tịch nói không cần suy nghĩ, cô vứt bộ quần áo vừa tìm được xuống, đến giày cũng không kịp xỏ đã lao tới bên cửa sổ rồi nhảy ra ngoài không chút do dự.
Nhảy xuống từ độ cao gần 3 mét, ngay khoảnh khắc tiếp đất, cô liền cuộn người về phía trước một vòng, sau đó lập tức bật dậy định lao đi.
Nhưng chưa kịp bước chân, cô đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở ngay cổng. Cả người Lâm Nhan Tịch cứng đờ tại chỗ.
Cô gượng gạo nặn ra một nụ cười, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Ba... à... hôm nay ba rảnh thế ạ, quân đội không có việc gì sao ba?”
“Nếu ba bận thì ba cứ đi làm đi, con không có việc gì nên luyện tập chút thôi.”
Nhưng sắc mặt ba Lâm đã sa sầm, lúc cô nói chuyện, ông vẫn nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.
Cuối cùng, chính Lâm Nhan Tịch cũng không nói tiếp được nữa.
“Lâm Nhan Tịch, hai ngày nay con lại gây ra họa gì rồi?” Ngay lúc hai người đang giằng co, mẹ Lâm cũng từ bên ngoài đi tới.
Chẳng qua, giọng thì có vẻ trách mắng, nhưng lại không ngừng nháy mắt với cô, rõ ràng là đang bao che.
Lâm Nhan Tịch đã quá quen với những ám hiệu như vậy, cô lập tức hiểu ra lần này ba cô đã thực sự nổi giận.
Cô vội làm ra vẻ tủi thân, lí nhí nói: “Con gần đây thật sự không gây họa, không những không trêu chọc người khác mà còn bị người ta bắt nạt nữa.”
Thấy ba Lâm rõ ràng không tin, cô vội nói thêm: “Không tin ba cứ hỏi Đại Phi với Tiểu An, họ có thể làm chứng cho con.”
Hai người kia thấy tình hình không ổn liền chạy ra, vừa hay nghe Lâm Nhan Tịch réo tên mình thì lập tức cứng đờ người tại chỗ.
Thấy ánh mắt của ba Lâm quét tới, cả hai đều giật mình.
Trong hai người, Lưu Ngữ An phản ứng nhanh hơn, cô vội vàng gật đầu: “Dạ đúng đó bác Lâm, Tiểu Tịch nói không sai đâu ạ. Bác cũng biết là bọn cháu vẫn hay lên núi Đông Sơn chơi mà, chẳng biết từ đâu ra một đám người, họ cứ một hai đòi thách đấu với bọn cháu.”
“Bọn cháu vốn không đồng ý nhưng bọn họ quá đáng lắm. Nếu chỉ chửi mắng vài câu thì bọn bọn cũng bỏ qua, đằng này họ còn cố tình sỉ nhục xuất thân của bọn cháu. Cháu nghĩ chuyện này đổi lại là ai cũng không thể nhịn được.”
Nghe Lưu Ngữ An nói vậy, Lâm Nhan Tịch chỉ ước gì có thể lao lên ôm hôn cô một cái.
Nhưng có ba cô ở bên cạnh, cô vẫn không dám quá suồng sã, chỉ lập tức nói hùa theo: “Đúng thế còn gì nữa, người ta đã bắt nạt đến tận cửa rồi, sao chúng con có thể nhịn được?”
“Ai ngờ người bên đội kia chơi bẩn, lại đi gọi cả một đám chuyên nghiệp đã xuất ngũ tới.”
“Thắng hay thua?” Ba Lâm đang đùng đùng nổi giận lại đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Lâm Nhan Tịch không hề bất ngờ, chẳng chút do dự đáp: “Thắng, đương nhiên là thắng rồi! Cho dù bọn họ là dân chuyên nghiệp nhưng đây là địa bàn của chúng con, thế nào cũng phải thắng.”
“Nhưng người kia thua rồi lại còn cay cú, chửi đám người trong khu tập thể quân đội chúng con đều là đồ bỏ đi, lại còn... còn giở trò với Tiểu Ngữ. Con làm sao tha cho anh ta được, cho nên... ra tay mới hơi nặng một chút.”