Đặc Chủng Nữ Binh

Chương 3

Trước Sau

break

Lâm Nhan Tịch giơ tay bắt lấy, cô cũng chẳng thèm liếc mắt một cái mà ném luôn cho Đại Phi, sau đó tiếp tục nhìn Bách Tử Tường chằm chằm.

"Tiền đã đưa rồi, các cô còn muốn thế nào nữa?" Bách Tử Tường bị nhìn đến chột dạ thậm chí anh ta còn lùi lại một bướ nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn: "Những lời hôm qua tôi nói căn bản không sai, dựa vào đâu mà bắt tôi xin lỗi?"

"Thua là thua, đội hôm qua tôi đối đầu đúng là một đám người ăn hại, không chịu nổi một đòn, tôi nói sai sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Nhan Tịch lập tức sa sầm. Cô bước lên một bước đầy áp lực, giọng nói giận dữ nhưng vẫn cố nén: "Tôi cho anh thêm một cơ hội."

"Đừng có mơ, cô còn dám đánh tôi chắc?" Ban đầu Bách Tử Tường còn hơi sợ, nhưng khi thấy người của mình ở phía xa đã đến, anh ta lập tức không còn kiêng dè gì nữa.

Vừa nói, ánh mắt anh ta vừa dừng lại giữa đám người của họ rồi đột nhiên bật cười: "Muốn anh đây xin lỗi cũng được thôi, để em gái kia đi chơi với anh hai ngày, muốn xin lỗi thế nào cũng được."

Nhưng anh ta không thể nào ngờ được, lời còn chưa dứt thì Lâm Nhan Tịch đã tung một cú đá ngang trúng ngay ngực.

"Á!" Lại một tiếng hét vang lên, Bách Tử Tường hoàn toàn không phòng bị đã bay ngược ra sau hai mét rồi mới ngã sấp xuống đất.

"Bà đây ghét nhất là loại lưu manh!" Đá xong, Lâm Nhan Tịch khinh bỉ nhìn Bách Tử Tường đang nằm rên rỉ trên đất, cô còn bổ sung thêm: "Đặc biệt là loại lưu manh vô dụng như anh."

"Anh Bách..." Đám người bên đội xanh thấy vậy, sắc mặt ai nấy đều biến đổi sau đó lập tức vây kín nhóm người Lâm Nhan Tịch lại.

Chẳng đợi Lâm Nhan Tịch nói gì, đám người Đại Phi đã lập tức vào thế, ra vẻ muốn đánh thì đánh.

Ngay lúc không khí giữa hai bên đang căng như dây đàn, một giọng nói rên rỉ vang lên: “Đừng... đừng đánh nữa, mau đưa tôi đến bệnh viện, đau chết mất!”

Bọn họ chẳng buồn gây sự với nhóm Lâm Nhan Tịch nữa, họ vội vàng khiêng Bách Tử Tường xuống núi.

Thấy bộ dạng hoảng loạn đó, Lâm Nhan Tịch phì cười: “Nhìn cái đám lính ngụy kia kìa, đúng là phí cả bộ quân phục trên người.”

(Lính ngụy là từ để chỉ quân đội của chính quyền bù nhìn, làm tay sai cho Nhật Bản trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật của Trung Quốc.)

Nghe cô nói, mọi người không nhịn được mà bật cười theo: “Tôi thấy gọi họ là lính ngụy còn là đề cao họ quá, cùng lắm chỉ là đám nhóc chơi trò trẻ con thôi.”

Lâm Nhan Tịch bất đắc dĩ lắc đầu, rồi như nhớ ra điều gì, cô hỏi: “Còn người tên Bách kia? Nguồn gốc anh ta thế nào?”

“Anh ta Là con trai của một nhà đầu tư mới đến thành phố.” Đại Phi nhìn theo bọn họ, vẻ mặt cũng đầy khinh thường: “Đến đây chỉ biết ăn chơi đàn đúm, chuyện lớn không dám gây nhưng rắc rối nhỏ thì không ngừng. Dựa hơi ông bố nên chẳng ai dám đụng vào. Chẳng hiểu sao lại nghe được danh tiếng của bọn mình rồi vác theo mấy người chuyên nghiệp đến thách đấu.”

“Hôm qua do tôi sơ suất nên mới thua, nhưng bọn họ cũng khó khăn lắm mới thắng chứ có vẻ vang gì đâu. Chẳng hiểu anh ta có gì mà đắc ý nữa.”

“Khó khăn lắm mới thắng thì cũng là thắng, xem lần sau các cậu còn dám lơ là nữa không?” Lâm Nhan Tịch nghe vậy cũng hiểu được đầu đuôi câu chuyện, cô bèn cắt ngang lời họ: “Thua tiền là chuyện nhỏ, nhưng bị người ta chửi là đồ vô dụng thì chúng ta không thể mất mặt như vậy được.”

Nói rồi cô bật cười, nhưng nụ cười lại mang mấy phần khinh thường. Cô kéo cô gái vừa bị Bách Tử Tường chỉ vào, rồi nói: “Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên tôi thấy có kẻ dám giở trò với con gái trong đội của chúng ta. Đúng là tự rước họa vào thân.”

Nghe cô nói xong, mấy người kia cũng phá lên cười.

Lâm Nhan Tịch không nói nhiều nữa, cô vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người rồi mới lên tiếng: “Được rồi, hôm nay thu hoạch không tệ, chúng ta đi tụ tập một bữa ra trò đi.”

Đề nghị của cô lập tức được mọi người hưởng ứng. Cả đám người vừa cười vừa nói, cùng nhau đi xuống núi. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc